Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 18 :

Ngày đăng: 03:55 19/04/20


Hôm sau hai người cùng lái xe đi làm, Hà Nhất Triển theo thường lệ sẽ thả Ngôn Hâm xuống xe cách công ty hai giao lộ, nhưng hôm nay tiểu nha đầu chẹp miệng, rầu rĩ nói: "Bụng đau, anh cứ trực tiếp lái vào đi."



"Bụng đau thế nào, cần đến bệnh viện không?" Hà Nhất Triển lập tức nhíu mày.



Mặt Ngôn Hâm ửng đỏ, quay đầu không nhìn anh: "Không việc gì, bị muộn rồi, anh nhanh lên!"



Hà Nhất Triển không yên lòng, sau khi lái xe vào hầm ngầm của công ty, liền xoa đầu cô hỏi: "Thật sự không cần đi bệnh viện? Ngày hôm qua em còn không đi nổi đó."



Con gái hiện đại vì thói quen ăn uống nên thân thể phần lớn đều thuộc tính hàn. Ngôn Hâm cũng vậy, mỗi lần dì cả tới là tay chân lạnh cóng, trước đó mấy hôm sẽ bị đau bụng, chỗ tư mật vô cùng khó chịu, khiến cô chẳng muốn động đậy. Hà Nhất Triển thấy tư thế kỳ lạ của Ngôn Hâm lúc nằm trên giường đọc sách, liền bắt cô ngồi dậy, thế là bị ăn mắng một trận tơi bời. Tuy không hiểu ra sao nhưng anh vẫn dùng chăn bông quần chặt người cô lại, rồi nằm xuống bên cạnh.



Hà Nhất Triển chưa bao giờ nằm trên giường khi trời còn sáng. Vì công việc bận rộn, một ngày anh ngủ năm sáu tiếng cũng đủ rồi.



Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, nhưng lại là khoảng thời gian "tạm nghỉ", anh đành phải nhịn.



...... Chỉ là, phụ nữ tới kỳ đều cổ quái, khó ứng phó vậy sao?



Mặt Ngôn Hâm đỏ hồng, trừng mắt, mắng anh: "Ngu ngốc!" Không đợi anh kịp phản ứng đã đẩy cửa xuống xe, chạy vào thang máy cách đó không xa.



Hà Nhất Triển bị cái lườm kia làm cho tâm thần nhộn nhạo. Thấy một nhân viên đang chờ thang máy cứ nhìn Ngôn Hâm mãi... nháy mắt anh đã hiểu. Tổng giám đốc Hà xưa nay không bao giờ biểu hiện hỉ nộ ái ố lần đầu tiên mỉm cười đi vào văn phòng, khiến cả ba thư kí đều choáng váng.



Ngôn Hâm làm việc suốt cả buổi sáng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại bị Lệ Lệ thích bát quái kéo lại, chọc chọc vào cánh tay thon gầy của cô, hỏi: "Uy, nghe nói hôm nay cậu đi làm cùng Hà tổng?"



"Ừ, hừ."



"Hai người đang công khai quan hệ sao?" Lệ Lệ hét lên.



"Trước nay bọn mình đều không phủ nhận."



"...... À, cậu đi đâu đấy?"



Ngôn Hâm quay đầu mỉm cười, "Tìm bạn trai của mình ăn cơm."



Ngôn Hâm bước vào thang máy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhẹ nhàng ấn số của tầng cao nhất. Phía sau có người hít vào một hơi, trong thang máy vô cùng im ắng, lúc cửa thang máy mở ra cũng không ai đi ra ngoài. Cho đến khi lên đến tầng cao nhất, Ngôn Hâm ưu nhã đi ra ngoài, gật đầu mỉm cười với ba thư ký, không thèm gõ cửa mà đi vào tổng giám đốc luôn.



Cửa thang máy khép lại, mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Hà Nhất Triển sửng sốt rồi mau chóng hoàn hồn, cười đến tuấn dật xuất trần, mặt mày ấm áp. Ngôn Hâm trả lại đúng câu anh từng nói.



Nghe thế nào cũng thấy vô cùng sung sướng.



"Không đúng, hiện tại em là nhân viên của anh, vừa rồi anh dám dụ dỗ em phạm tội." Ngôn Hâm lại đang nói chuyện xin nghỉ.



Hà Nhất Triển bình tĩnh nói: "Vậy bây giờ không phải là em đang dĩ hạ phạm thượng sao?"



Ngôn Hâm bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, rồi bám vào tai anh phả hơi ấm: "Vậy anh trừng phạt em đi, tổng tài đại nhân.



Ngôn Hâm vốn định đến phòng nghỉ của Hà Nhất Triển để ngủ trưa, vì thích xem biểu tình cấm dục, muốn làm lại không thể của anh. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến, một khi bỏ lệnh cấm, làm sao cô còn thoát nổi khỏi tay Hà Nhất Triển?



Biểu tình của Ngôn Hâm vô cùng kiều mị, bàn tay nhỏ bị ép phải hoạt động liên tục. Cô không cho anh hôn, sợ sưng môi, thế là Hà Nhất Triển liền lột áo cô ra, mút mát đầu v*, còn cố ý phát ra âm thanh ướt át. Ngôn Hâm nằm trên giường vừa muốn ngủ lại muốn hưởng thụ. Hà Nhất Triển làm cô rất thoải mái, trước ngực đã trải đầy dấu hôn, vô cùng mê người.



"Không được... Sắp hết thời gian rồi... Ân... Nhẹ chút..."



"Không được, anh không rời ra được." Hà Nhất Triển cắn mạnh hơn.



Ngôn Hâm vừa rên rỉ vừa vặn vẹo thân mình hỏi: "Vậy... Làm sao bây giờ..."



Lúc xuống lầu, Ngôn Hâm che miệng, đầu cúi thật thấp không để người khác thấy. Lệ Lệ nhìn cô hỏi: "Cậu sao vậy?"



"Không sao......"



Lệ Lệ cười quỷ dị, về chỗ ngồi của mình.



Ngôn Hâm bình tĩnh bơ đi.



Hà Nhất Triển toàn thân thoải mái ngồi trong văn phòng, ấn số điện thoại đặc biệt, "Cấp cho Ngôn Hâm quyền hạn sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc."



"Vâng."



Nghĩ đến dáng vẻ mê người của Ngôn Hâm lúc nãy, anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ, thay đổi tư thế ngồi, lẩm bẩm: "Đừng nóng vội... Về nhà sẽ cho cô ấy ăn no."