Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 31 :

Ngày đăng: 03:55 19/04/20


Đảo mắt đã qua ba tháng, vào một ngày nọ, trên bàn cơm nhà họ Ngôn, Hà Nhất Triển đề cập hành trình đi Anh quốc, biểu tình của hai người dại ra, một người mắt lộ hung quang. Anh từ từ nói: "Lúc trước vì công việc bận rộn, con không thể chăm sóc tốt cho Tiểu Hâm, nếu ba mẹ rảnh, hy vọng cũng có thể đi cùng chúng con."



Miếng thịt vịt trong miệng Ngôn Hâm rơi lại vào bát, cô trộm nhìn biểu cảm của mẹ Ngôn...... Thảm rồi! Cô mặc kệ đó!!!!! TT



Sau bữa tối, cô và ba Ngôn cùng chạy ra phòng khách tránh nạn, Hà Nhất Triển ở trong bếp rửa chén, mẹ Ngôn bổ hoa quả. Mỗi dao hạ xuống thoải mái mười phần, gõ mạnh xuống thớt gỗ. Ngôn Hâm ở bên ngoài nghe rõ mồn một, lo lắng cho an nguy của Hà Nhất Triển......



Người duy nhất trên đời này Ngôn Hâm không dám phản kháng chính là mẹ...



"Mẹ, để con làm nốt cho, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi trước đi ạ." Hà Nhất Triển rửa bát xong, nhẹ nhàng đề nghị.



"Từ nhỏ đến lớn Ngôn Hâm không rời khỏi chúng tôi quá ba ngày." Cốp một tiếng, quả lê được bổ thành hai nửa hoàn mỹ, mỗi chữ cùng mỗi lần hạ dao đồng thời rơi vào tai Hà Nhất Triển. "Tôi cũng không cầu con bé có cuộc sống giàu sang phú quý. Với tôi mà nói, con bé vĩnh viễn là cô gái nhỏ cần người chăm sóc."



"Sau này có con ở đây, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy phải nước mắt, nhưng mẹ à," thân hình cao lớn của Hà Nhất Triển đứng trong phòng bếp nhỏ hẹp trông càng uy thế bức người. Bộ tây trang chỉnh tề tôn lên khí chất lịch thiệp được tu dưỡng từ nhỏ, đôi mắt sắc bén sáng ngời của anh nhìn thẳng mẹ Ngôn, "Tiểu Hâm đã lớn, đã có thể bảo vệ ba mẹ, cũng biết nhận sai. Dù cô ấy không hiểu chuyện, nhưng cũng biết trách nhiệm của mình, cho nên cô ấy cố gắng tự lập, không để người khác lo lắng cho mình. Cô ấy muốn chứng minh mình cũng có thể chăm sóc người khác."



"Mẹ, nơi này vĩnh viễn là nhà của Ngôn Hâm. Con yêu cô ấy, cho nên nơi này cũng là nhà của con. Ba mẹ cũng là người nhà của con, cha mẹ con nhất định cũng rất vui khi có được đứa con tri kỷ hiểu chuyện như Tiểu Hâm." Hà Nhất Triển tự tin nói.



"Con bé ngang bướng như thế..."



"Có con ở đây, cô ấy vĩnh viễn có thể ngang bướng."



Lúc Hà Nhất Triển lái xe về nhà, Ngôn Hâm ngồi ở ghế phó lái luôn hướng mặt ra ngoài cửa sổ. Đến nơi, anh ôm cô xuống xe, đầu cô liền dựa vào ngực anh không chịu ngẩng lên. Hà Nhất Triển thở dài, theo thói quen ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Em như vậy làm sao anh đưa em đi Anh được?"



"Không phải anh nói sẽ chăm sóc em sao?" Giọng nói rầu rĩ bật ra.



"Cho nên đừng khóc, nước mắt của em đều rơi hết vào trong lòng anh, anh sắp bị bỏng nặng rồi nè."
Mông cô vểnh lên, tiểu huyệt phấn nộn như ẩn như hiện, dòng dịch màu trắng đục chậm từ từ tràn ra. Anh nhìn chăm chú, tách hai cánh mông kiều diễm của cô đi sâu vào trong!



Ngôn Hâm hét lên một tiếng, làm gì có chín nông một sâu, anh tiến em lủi, chỉ có ngày càng sâu hơn thôi... Mỗi lần Hà Nhất Triển đi vào đều làm bụng cô hơi gồ lên, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn khiến khuôn mặt nhỏ của Ngôn Hâm cọ liên tục vào gối...



Cô sai rồi! Làm thế này chỉ khiến anh càng đi vào sâu hơn!! TT



Mỗi lần đổi tư thế cô đều xin tha, khi eo hơi hướng lên trên là Hà Nhất Triển lại kéo xuống, để anh đi vào sâu hơn.



Trong cao trào Ngôn Hâm nhớ không rõ đây là lần thứ mấy Hà Nhất Triển nói bên tai cô lần sau anh muốn tư thế nào. Bụng cô vừa nóng vừa trướng, cô muốn đi vệ sinh. Lúc cô đáng thương hỏi anh, cô cảm thấy rất xấu hổ vô cùng, nhưng Hà Nhất Triển lại không đứng đắn tiếp tục đâm sâu vào trong, ngón tay không ngừng kích thích hoa hạch đã cương cứng. "Ngoan, anh không chê đâu......"



"Không cần... Không cần a..." Cảm giác xa lạ càng ngày càng mãnh liệt. Cô, cô không muốn đi tiểu... "Cầu xin anh..." Nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Ngôn Hâm, động tác của Hà Nhất Triển càng thêm thô lỗ.



"Ngoan, bảo bối... Anh muốn xem..." Ngôn Hâm không hiểu anh nói gì. Còn anh thả chậm tốc độ, ra vào nhẹ nhàng, tay không ngừng xoa nắn hoa hạch, mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng, đôi mắt không có tiêu cự, mái tóc đen rối tung của cô. Bụng cô co rút, một dòng chất lỏng trong suốt bắn lên bụng anh, từ từ nhỏ xuống.



"A! A! A a ───"



Hai mắt Hà Nhất Triển đỏ bừng nhìn hoa huy*t phấn nộn không ngừng phun nước. Anh nhẹ nhàng trấn an hoa hạch mẫn cảm, xoa hai cánh hoa đỏ bừng, cho đến khi cái bụng nhỏ của Ngôn Hâm không co rút nữa, mới lại đâm sâu vào trong, tiến thẳng vào suối nước nóng mới thư giãn thở dài một hơi.



"Ô ô... Anh... biến thái..." Ngôn Hâm không biết đã xảy ra chuyện gì. Tuy khi "yêu" Hà Nhất Triển bá đạo mãnh liệt, nhưng trước nay chưa từng làm như vậy......



"Ngoan, Tiểu Hâm đừng khóc... Không khóc... Anh thích... Đây là minh chứng em yêu anh..." Anh nhẹ nhàng hôn cô. Tiểu tâm can của anh thật ngoan ngoãn đáng yêu......



Đến khi mặt trời ló dạng, Hà Nhất Triển mới chịu bắn ra. Anh phủ chăn lên hai thân thể trần trụi, tinh thần thả lỏng, chìm sâu vào giấc ngủ say.