Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 38 :

Ngày đăng: 03:55 19/04/20


Ngôn Hâm có rất nhiều thói quen nhỏ, với một người nghiêm cẩn như Hà Nhất Triển thì có thể xem đó là chút tật xấu. Thỉnh thoảng chút tật xấu này còn coi như đáng yêu, nhưng để biến thành hứng thú hoặc yêu thích vậy còn chờ thương thảo.



Hà Nhất Triển biết sự cách biệt mười năm không thể dùng sự bao dung là có thể dễ dàng xóa nhòa, cũng bởi vậy anh không chỉ coi Ngôn Hâm là bạn gái, mà còn là con gái, em gái, tất cả những thân phận nhận được sủng ái đều thuộc về một mình Ngôn Hâm. Cho nên dù hiện tại cô nằm trên sô pha trong văn phòng của anh vui vẻ nghịch Ipad, anh cũng có thể dùng vẻ mặt ôn nhu như nước nhìn cô.



"Đáng yêu quá, đáng yêu quá......" Ngôn Hâm chịu không nổi mấy hình ảnh đáng yêu trong ipad nữa, vừa tắt máy đi thì nhìn thấy Hà Nhất Triển đang mặt mày hớn hở nhìn mình.



"Anh làm gì mà trưng vẻ mặt lưu manh vậy?" Ngôn Hâm kéo váy che lấp cảnh xuân, mắt cười cong cong.



"Đang xem cái gì?"



"...... Không nói cho anh biết!" Anh biết là thảm.



Thư kỳ Tiểu Lâm đúng lúc bước vào thấy tổng tài đang cúi đầu ăn nói nhỏ nhẹ với vợ. Anh ta thấy nhiều rồi nên không phản ứng gì, đặt bản kế hoạch lên bàn, "Tổng giám đốc, trưa nay có cần đặt bàn không ạ?"



"Muốn không?" Hà Nhất Triển hỏi cô vợ nhỏ trong lòng. Hai chữ bình thường phát ra từ miệng chẳng hiểu sao anh lại khiến cô đỏ mặt.



"...... Không cần."



Ý chính là... gọi cơm hộp đi. Đôi vợ chồng này đúng là không coi ai ra gì mà. Thư ký Tiểu Lâm chỉ cần nhìn ánh mắt là hiểu, không nói gì nữa, lặng lẽ lui ra ngoài.



Sau khi Tiểu Lâm đi ra ngoài, Ngôn Hâm làm bộ đánh vào ngực Hà Nhất Triển vài cái, thế mà anh còn trưng ra vẻ mặt đứng đắn, nhưng ý cười nơi đáy mắt đã tiết lộ toàn bộ tâm tư của anh. "Nghĩ đến cái gì?"



"Không nghĩ gì cả." Ngôn Hâm muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lại bị anh giữ chặt lại. Hà Nhất Triển cố ý ghé sát vào vành tai cô, thì thầm hỏi, giọng điệu thêm vài phần dụ hoặc: "Muốn không?"



Mặc kệ muốn hay không, lúc Ngôn Hâm mồ hôi đầm đìa được Hà Nhất Triển ôm xuống khỏi mặt bàn thì đã qua giờ cơm trưa, anh ôm cô vào phòng tắm qua loa, nhìn mắt cô díp lại, xoa đầu hỏi: "Muốn ăn gì không?"



"...... Có."




Không biết dáng vẻ bây giờ của Ngôn Hâm thế nào mà mỗi lần Hà Nhất Triển nhìn cô hai mắt đều tỏa sáng, biểu tình như muốn nuốt cô vào bụng luôn. Ngôn Hâm không khống chế được phản ứng của mình... "Ưm ưm a... Anh... đừng..."



"Anh có làm gì đâu." Anh cười khẽ, hai tay dùng sức mơn trớn đầu ngực cô, cảm nhận tiểu huyệt của cô ngày càng thắt chặt. Quần áo không biết đã bị cởi sạch từ lúc nào, toàn thân cô lúc này đã phủ kín mồ hôi, eo mỏi nhừ. Ngôn Hâm đành phải hôn lên hầu kết của anh, yêu kiều rên rỉ xin tha, "Nhất Triển... không được......"



"Thể lực quá kém." Anh thở dài, chủ động hoạt động eo. Quần anh mới chỉ tuột đến đầu gối, eo hơi đong đưa trông cực kỳ gợi cảm, cơ bụng như ẩn như hiện. Ngôn Hâm nhìn rõ nơi gắn kết của hai người, trên lông mu của anh cũng dính đầy xuân thủy của cô...



Ngôn Hâm phải cắn răng mới không rên lên.



"Thích không? Hử? Thích anh làm vậy không?"



"Thích... Thích... A..."



"Thế này thì sao? Thoải mái không?" Hà Nhất Triển đặt Ngôn Hâm lên bàn, đặt hai chân cô lên vai mình. Phía trước là lửa nóng phía sau là mặt bàn lạnh lẽo, Ngôn Hâm không chịu được khẽ lắc đầu, híp mắt nhìn không rõ biểu tình của Hà Nhất Triển. Thân thể ngày càng cong lên, eo nâng cao hơn... Ngôn Hâm hét lên một tiếng, cảm giác có một dòng nhiệt nóng hướng thẳng xuống dưới hạ thân, tập kích nam căn thô to nằm trong cơ thể. Cô nghe thấy Hà Nhất Triển thoải mái gầm nhẹ một tiếng, rút ra ngoài, dòng dịch đặc sệt chảy dọc theo bắp chân......



"Bảo bối, em nhiều nước thật đó." Dục vọng của anh lại tiến vào, lần này di chuyển không nhanh không chậm khiến Ngôn Hâm không chịu nổi. Không biết làm bao lâu, cuối cùng Ngôn Hâm cũng phải bật khóc.



"Đừng... Chồng ơi... nhanh lên..." Ngôn Hâm muốn ngừng mà không được, tiểu huyệt kẹp chặt lấy vật nam tính thô to bên trong, khoái cảm lan khắp toàn thân.



"Đừng khóc... Anh sẽ nhanh hơn..." Hà Nhất Triển áp hai chân cô trước ngực, tư thế này làm Ngôn Hâm càng thêm mẫn cảm. Nhưng cô không rảnh để lo nhiều nữa, chỉ có thể cắn ngón tay cảm thụ anh tiến ngày càng sâu, xục xạo tứ phương..



"Ân ân... A a... A..."



"Vợ ơi...kêu thêm vài tiếng đi... Anh không ra được..." Hà Nhất Triển nhíu mày, hít sâu vài hơi. Ngôn Hâm kêu đến khản cả giọng, mơ mơ hồ hồ nói: "Quá sâu... Ông xa...... nhanh hơn một chút..."



Không biết qua bao lâu, một tiếng hét khàn khàn vang lên bên tai Ngôn Hâm, cơ thể cô khẽ run lên, phía dưới ướt đầm đìa......