Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 39 :

Ngày đăng: 03:55 19/04/20


Ngôn Hâm là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt mọi người. Việc kết hôn rồi sinh con thường làm người phụ nữ phát điên, nhưng ông xã của Ngôn Hâm lại rất tốt, Hà Nhất Triển luôn chủ động giúp vợ lúc rảnh rỗi, cho cô có thời gian riêng tư của mình. Vì nếu suốt ngày ở nhà chăm con mệt quá sức, một thời gian không ra cửa da dẻ sẽ tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt thâm xì. Sinh hai đứa liền một lúc, cả hai vợ chồng đều luống cuống tay chân, lao tâm mệt nhọc suốt hai năm mới dần thoát khỏi quẫn cảnh của những người mới làm cha mẹ.



Mấy năm nay mấy ngôi sao nữ nổi tiếng hay chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, nên trên mạng bắt đầu có nhiều người cũng post về cuộc sống ở nhà dạy con của mình. Ngôn Hâm đã ở nhà một thời gian dài, thỉnh thoảng không nhịn được cũng sẽ lên mạng chia sẻ về hai kẻ dở hơi trong nhà. Được mấy bà mẹ bỉm sữa đáp lại, cô hết sức vui mừng, cứ như tìm được đồng minh, nên thường xuyên chuyện trò qua lại, tổ chức gặp mặt mua sắm, so sánh giá cả. Ngôn Hâm cảm thấy mùa xuân thứ hai của mình như đang mở ra trước mắt.



Tìm được người cùng bàn luận về sinh hoạt hàng ngày sau khi kết hôn cùng Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm cảm thấy rất đủ rồi.



Hơn nữa có bạn bè cùng chung chí hướng, có thể nói những chuyện không thể nói với ông xã đúng là rất tuyệt.



Mọi người đều nói nuôi con là chuyện thần kỳ nhất trên đời này, Ngôn Hâm cả ngày đều ở cạnh bọn nhỏ, nhưng không phải chuyện gì cô cũng để ý hết được. Con trai lớn Mộ Ngôn thông minh hiểu chuyện, khi còn nhỏ thường dính lấy cô, nhưng không biết ba nhóc nói gì mà dần dà lại phát triển thành kiểu cuồng em gái. Ban ngày nếu Ngôn Hâm đang làm việc nhà, em gái khóc, dù đang làm dở chuyện gì, cậu nhóc cũng chạy ngay đến, lớn tiếng báo cáo động thái mới nhất của em gái với mẹ.



"Mẹ ơi! Tiểu Ngải tè rồi!"



"Mẹ ơi! Tiểu Ngải cứ nhìn con! Con có thể ôm em ra ngoài chơi không?"



"Mẹ ơi! Tiểu Ngải nói hôm nay muốn mặc cái váy hồng nhạt này!" Hà Mộ Ngôn vui vẻ giơ cao cái váy trên tay trái lên, đồng thời đưa chiếc bánh quy nhỏ bên tay phải vào miệng.



Ngôn Hâm ngoan ngoãn thay chiếc váy mà "em gái muốn mặc" vào cho Tiểu Ngải, rồi nhặt lên hết vụn bánh quy rơi dưới đất, dặn dò: "Trước khi ăn cơm trưa, con không được ăn bánh nữa, cũng không được cho em ăn nha." Rõ ràng cô đã cất bánh lên nóc tủ lạnh mà, một đứa trẻ tuyệt đối không thể với tay lấy được.



Nếu mẹ Ngôn bắt gặp, thể nào cũng mắng cô cho xem.




Không chờ Ngôn Hâm phục hồi tinh thần, anh tiếp tục vào sâu ra nông, giữ chặt lấy đôi chân muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, dứt khoát mở rộng ra hai bên, phân thân tiếp tục đi vào sâu hơn. Hà Nhất Triển hôn lên tóc mai Ngôn Hâm, nhẹ giọng nói: "Nhanh nào... Tâm can đừng khóc......... em cũng muốn đúng không, anh biết......"



Ngôn Hâm quá mẫn cảm, mới chỉ làm tiền diễn mà cô đã lên cao trào, mật dịch chảy ra liên tục, y như món điểm tâm ngọt ngào. Hà Nhất Triển ôm chặt lấy Ngôn Hâm, khó khăn vạn phần lui ra, nhìn âm môi không ngừng run rẩy co rút của cô, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương khiến người ta chỉ muốn khi dễ cả một đêm.



Anh đeo bao cao su, nghiêng người lần thứ hai chậm rãi đẩy phân thân của mình vào trong, Ngôn Hâm ư hừ mặc kệ anh tiến công. Mỗi lần ân ái, sự mạnh mẽ của Hà Nhất Triển làm cô có cảm giác chết đi sống lại, run rẩy không ngừng trong ngực anh. Cô chỉ có thể dựa vào người đàn ông duy nhất này, người đàn ông cô yêu, cho cô niềm vui nhưng cũng kéo cô xuống địa ngục.



Cô vô cùng lưu luyến cảm giác phóng đãng này.



"Anh xấu quá...... Hừ......" Hai mắt Ngôn Hâm đẫm lệ lên án Hà Nhất Triển. Rõ ràng cô đã nói với anh hôm nay không được ăn no rồi mà, cuối tuần mới có đãi ngộ!



"Tại em đáng yêu quá, ngoan, kết thúc ngay đây." Anh chậm rãi ra vào, thả chậm tốc độ hưởng thụ, phản ứng của cô giống như thiếu nữ ngượng ngùng khiến anh phát nghiện. Mỗi ngày anh đều như ở trong hũ mật ngọt ngào, hy vọng thân mật với cô nhiều hơn một chút nhưng lại không đành lòng dùng sức làm cô khóc. Aiz, anh đặt một chân cô lên eo mình, hôn lên đôi môi căng mọng đang lầm bầm kháng nghị, nhanh chóng kết thúc cuộc ân ái hạnh phúc này.



Sáng sớm hôm sau Ngôn Hâm mắng Hà Nhất Triển tư lợi bội ước, Hà Nhất Triển đang ôm Tiểu Ngải Ngôn, một lớn một nhỏ chớp mắt trông giống nhau như đúc. Tiểu Ngải Ngôn không hiểu sao mẹ tức giận mà mặt mũi lại đỏ hồng, còn ánh mắt Hà Nhất Triển rơi trên bầu ngực đầy đặn của Ngôn Hâm, đáp: "Đúng, tư lợi bội ước."



Không uổng công anh mỗi ngày nỗ lực dạy dỗ, vợ anh nói gì cũng đúng!



HOÀN