Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 138 : Tạ Thị Có Hỷ (2)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Trước cửa thùy hoa có một gã sai vặt đang ngồi, sau khi nhìn thấy Vân Khanh liền chạy nhanh đến, hành lễ nói: “Đại tiểu thư, Lý quản sự nói chuyện mua nhà đã làm xong, sai nô tài ở đây chờ người, nếu thấy người thì đưa thứ này cho người xem.”
Thẩm Mậu tuy rằng say rượu, nhưng lời mình nói thì vẫn nhớ rõ, nữ nhi muốn tự mình đưa khế đất cho mẹ con Tạ di, chuyện này cũng đơn giản, ông xưa nay yêu thương Vân Khanh, việc nhỏ ấy tất nhiên là bằng lòng, liền bảo Lý Tư nghe theo lời Vân Khanh mà làm việc.
Vừa nghe thấy chuyện mua nhà đã làm tốt, Vân Khanh cười tươi, mắt phượng cong lên, hỏi: “Lý quản sự đang ở đâu?”
“Đang ở thư phòng bàn chuyện cùng lão gia ạ.” Gã sai vặt cười hì hì, đi phía trước đưa Vân Khanh đến thư phòng, Lưu Thúy thuận tay thưởng cho hắn một đồng tiền, hắn vội vàng tạ ơn.
Lý Tư thấy Vân Khanh đến, lấy trong tay áo ra ba tờ giấy, đưa cho Vân Khanh, “Một tờ là địa khế của căn nhà, một tờ là ủy thác Tạ di viết lần trước, một tờ là hiệp ước thời gian cho thuê căn nhà kia.”
Cẩn thận kiểm tra xem có sai sót gì không, Vân Khanh mới gật đầu, “Sao nhanh như vậy đã làm xong việc?”
Hôm qua Lý Tư mới bàn bạc xong, hôm nay đã làm xong tất cả mọi thủ tục, không nói đến những chuyện khác, năng lực làm việc của quan phủ cũng thật cao, Lý Tư cũng thấy có chút kỳ quái, “Mới sáng sớm, thương nhân buôn đồ châu báu kia đã đến tìm nô tài, nói hắn phải đi gấp, nhanh chóng đưa khế đất qua, cũng đã sắp xếp tốt công việc ở cửa hàng, trong lòng nô tài có nghi ngờ, nhưng nghĩ đến quan phủ ắt hẳn nhanh nhất cũng đến ba bốn ngày mới làm xong, nào ngờ chưa đến nửa ngày mọi giấy tờ đã thuận lợi cả, đây là năng lực làm việc nhanh nhất mà nô tài thấy.”
Nói đến đây, Vân Khanh mà còn không hiểu được thì cũng quá ngu ngốc, ngày ấy bên bờ suối, nàng từng nhắc qua với Ngự Phượng Đàn chuyện dùng tiền thuê lại nhà, kết quả là hôm qua đến đấy, lúc đầu không đồng ý, về sau thương nhân kia lại bằng lòng dùng nhà trao đổi với thời gian thuê cửa hàng thôn trang, đồng thời chưa đến nửa ngày quan phủ đã nhanh chóng làm xong giấy tờ chuyển nhượng, nếu nói Ngự Phượng Đàn đứng phía sau không tác động gì là không có khả năng, có lẽ thân phận thế tử Cẩn vương đã khiến cho những người này ra sức làm việc.
Nhớ lại hôm nay gặp hắn ở chỗ Vấn lão thái gia, khi nàng hành lễ, thái độ của hắn khách khí lãnh đạm, Vân Khanh đoán rằng trong lòng hắn chắc chắn không thoải mái, dù thế nào hắn cũng giúp giải quyết việc của nàng, nàng lại còn đối với hắn khách khí như người xa lạ.
Trong nhất thời Vân Khanh lại cảm thấy có chút giận dỗi, hắn làm việc này, nàng rõ ràng là không biết gì, tên Ngự Phượng Đàn kia cũng quá hẹp hòi rồi nha, nhưng dù sao thì người ta cũng giúp nàng, chờ đến lúc học cưỡi ngựa, nàng lại cảm tạ hắn vậy.
Cầm địa khế, Vân Khanh cũng không đến Cúc Khách viện tìm Tạ di mà tới viện của Tạ thị trước, đưa địa khế cho bà xem, Tạ thị vẫn luôn nhớ tới việc này, cầm tờ đại khế một lúc, nhìn thấy không có sai sót gì cũng thấy yên tâm.
Tuy Tạ di có những hành vi không biết chừng mực, nhưng rốt cuộc vẫn là thân muội tử của bà, trong lòng Tạ thị muốn để bà ta chuyển ra ngoài, không cho ở lại để tránh bực mình, nhưng mặt khác lại không muốn bạc đãi bà ta, bà cũng không hỏi đến vấn đề tiền bạc mua nhà, mặc dù là bạc mình bỏ ra mua nhà cho muội muội góa chồng ở, bà cũng không có ý kiến.
Đều đã thưa chuyện xong với cha mẹ, thấy sắc trời cũng đã tối, hôm nay Vân Khanh sẽ không đi Cúc Khách viện, tránh cho người khác nói, đêm khuya vội vã đưa địa khế như là nóng vội muốn đuổi Tạ di đi. Tuy rằng trong lòng đúng là nghĩ như vậy, nhưng vì thể diện cũng phải làm cho thỏa đáng mới được.
Đợi đến ngày thứ hai từ học đường trở về, Vân Khanh mới chọn thời gian, dẫn theo Thải Thanh và Lưu Thúy đi Cúc Khách viện.
Tạ di đang ngồi trong viện, cạnh bàn trà cao, bên trên có bày quả vải Tạ thị đưa tới, dùng băng và đường tẩm vào, ánh lên màu đỏ au, Tạ di thích ý ăn, hai mắt híp lại, giáo huấn tiểu nha hoàn đang bóp chân cho bà ta, “Nhẹ chút, tay bóp mạnh như vậy, ngươi muốn bóp chết ta sao?”
Đứng phía sau là Hồng Tụ, Hồng Lộ, một người quạt mát, một người bê trà, ngoại trừ trang phục có chút đơn giản mộc mạc, nhưng dáng vẻ so với Tạ thị thoạt nhìn còn giống phu nhân phú thương hơn.
Nhìn thấy Vân Khanh bước vào, quái dị cười hai tiếng, “Hôm nay đúng là có khách quý đến, cháu gái sao lại đến chỗ ta thế này?”
Khách? Vừa nghe thấy từ nay, Vân Khanh liền nở nụ cười, cười đến vô cùng ngọt ngào vui vẻ, “Nghe dì nói như vậy cháu gái biết ngay là dì ở đậy rất vui vẻ thoải mái rồi.”
Tạ di rất không thoải mái à nha, bây giờ bà đã đắc tội với Thẩm Mậu và Tạ thị, lại không được lão phu nhân thích, vài lần đi Vinh Tùng viện đều bị Vương ma ma xuất hiện ngăn cản, làm sao có thể thoải mái được, nghe thấy Vân Khanh nói vậy, liền cảm thấy thực chói tai, “Chỉ là một cái Cúc Khách viện mà thôi, cũng không phải là chỗ tốt gì.”
Vân Khanh nghe vậy cũng không lễ phép nữa, cầm quạt tròn cán bằng ngà voi trong tay, che miệng cười mà nói: “Nghe dì nói kìa, dì ở không thoải mái sao có thể đem cháu gái trở thành khách được đây.”
Chu phu tử nhìn thấy Dương Nhạn Dung đi đến bên Vân Khanh, cũng gật đầu nói: “Nhạn Dung, trò cưỡi ngựa bắn tên tốt, hướng dẫn Vân Khanh nhiều một chút, trò ấy năm nay mới học. Ông có thể cảm thấy được, Thẩm Vân Khanh thực sự muốn học cưỡi ngựa bắn cung, không giống như những tiểu thư khác là vì Thế tử kia mà đến.
“Vâng.” Dương Nhạn Dung gật đầu đáp ứng, xoay người bắt đầu hướng dẫn Vân Khanh, “Ngươi làm giống như lúc nãy ta nói, khuỷu tay nâng lên, giữ vững, thử lại đi.”
“Được.” Vân Khanh đối với vấn đề này cũng không có hiểu biết gì, cho đến lúc nghe hướng dẫn vẫn có phần không hiểu, lo lắng một lúc, mới rút tên, nhắm vào hồng tâm.
Vì vậy ở lớp cưỡi ngựa bắn cung, Chu phu tử chỉ là phụ giúp, còn Dương Nhạn Dung dạy Vân Khanh cưỡi ngựa bắn tên.
Một ngày qua đi, Vân Khanh và Dương Nhạn Dung cũng dần quen thuộc, nàng phát hiện tính cách Dương Nhạn Dung cùng với nam hài tử giống y như đúc, lòng dạ ngay thẳng, nói chuyện cũng không thích ẩn ý sâu xa, dù người khác có nói vòng vo thì nàng ta cũng không hiểu. Ở gần Dương Nhạn Dung thật ra rất đơn giản, có gì muốn nói thì nói, không cần vòng vo tam quốc, nhưng đúng là rất thoải mái.
Vân Khanh ao ước nghĩ, chuyện này nguyên nhân chắc do Dương Chỉ Huy Sứ chỉ có Dương phu nhân là chính thê, không có thiếp thất thông phòng.
Thời gian cũng qua nhanh, ngày sáng thì đêm tối trốn đi, Vân Khanh ở thư viện có nhiều thêm một vị bằng hữu, mà thời gian Thẩm Mậu và Tạ thị xuất môn cũng đến gần, cho nên Tạ thị chuẩn bị chừng ba ngày mới xử lý cẩn thận tất cả sự vụ, đến buổi chiều trước ngày xuất hành, Thu di nương đến thỉnh an Tạ thị.
Nàng ta bước vào viện, nhìn hành lý đã chuẩn bị tốt, trong mắt hiện lên tia ghen tỵ, rồi nhanh chóng khoác lên vẻ khéo léo tươi cười, đi vào thỉnh an.
Tạ thị mấy hôm nay tinh thần rất tốt, mặc dù sai người sửa soạn này nọ, sắp xếp việc nhà có chút mệt nhưng cũng không ngăn Thu di nương ở bên ngoài.
Dường như hôm nay Thu di nương rất vui, vui vẻ nói chuyện phiếm với Tạ thị, nàng ta có thói quen thổi phồng nịnh nọt, do trước kia là vợ của quản sự, bên ngoài cũng gặp qua nhiều chuyện, nói chuyện xưa cũng có mấy phần ý tứ.
Tuy Tạ thị không thích Thu di nương, dù sao một nữ nhân mà trượng phu vừa mới ra ngũ thất(quy định cúng thất cho người đã mất *mình cũng không rành vụ này lắm ~^~*) đã thông đồng với tướng công của mình, cho dù là ai cũng không thích, nhưng tóm lại cũng biết đúng mực, không làm người khác bực mình, hơn nữa Tạ thị vì che dấu gièm pha nên mới làm chủ nạp vào, nên tuy có mệt mỏi, nghe cũng không hiểu được bao nhiêu, thỉnh thoảng vẫn đáp lại vài câu.
Thu di nương đang kể chuyện lạ, chuyện xưa về một người ở trên núi đào được một tảng đá hình người, Phỉ Thúy bước vào bưng theo một bát cháo mứt táo tơ vàng, Thu di nương vội nhận lấy, cầm khăn tay khua đi hơi nóng bên trên, ân cần bưng qua cho Tạ thị, nói: “Phu nhân, cháo này hầm tốt lắm, vừa nhìn đã biết là Phỉ Thúy tự tay làm.”
Phỉ Thúy khéo tay, nấu cháo ngon, nấu canh ngọt, có đôi lúc tự mình xuống bếp nấu cháo cho Tạ thị bồi bổ thân mình, gật đầu nói: “Đúng là di nương có cái mũi tinh tường, vừa ngửi mùi đã nhận ra.”
Phỉ Thúy là nha hoàn đắc lực của Tạ thị, so với Thu di nương, ở trong phủ cũng có một ít thể diện, nhưng làm người vẫn biết khách khí, cũng không vì có tài mà ngang ngược kiêu ngạo nên Thu di nương cũng thích nói chuyện với nha đầu này.
“Ngửi thấy mùi cháo là tì thiếp đã muốn ăn, nhưng hôm nay phu nhân mệt mỏi, tinh thần tì thiếp lại tốt, cũng không nên uống.” Thu di nương bưng bát cháo đến trước mặt Tạ thị, muốn hầu hạ bà ăn cháo.
Tạ thị lúc này không muốn ăn, xua tay nói: “Ngươi để ở bên kia đi, lát nữa ta sẽ uống, nhưng ngươi nói thử xem trên tảng đá hình người kia có gì cổ quái?”
Nụ cười trên mặt Thu di nương hơi cứng lại, nhìn thoáng qua bát cháo mứt táo tơ vàng đặt trên bàn trà, tiếp tục nói, cho đến lúc Tạ thị bắt đầu muốn nghỉ ngơi, ánh mắt lại đảo vài vòng trên bát cháo kia rồi mới đứng lên cáo từ.
Chờ nàng ta đi rồi, Phỉ Thúy nói một câu: “Hôm nay tâm trạng Thu di nương rất tốt, còn kể chuyện lạ cho phu nhân nghe.” Bưng bát cháo lên tay, hơi hơi nhíu mày, “Phu nhân, cháo này nô tỳ đi hâm nóng lại cho người dùng.”
Tạ thị cũng muốn uống cháo liền gật đầu, Phỉ Thúy bưng bát cháo lui ra ngoài, cũng không đến thẳng phòng bếp mà gọi một tiểu nha hoàn lại, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng mấy câu, tiểu nha hoàn kia nghe xong liền nhận lấy bát cháo rồi chạy ra ngoài. Last edited by a moderator: 17/1/16