Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 139 : Tạ Thị Có Hỷ (3)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Qua hơn nửa canh giờ sau, tiểu nha hoàn trở lại, trong tay còn cầm theo một vật gì đó đưa cho Phỉ Thúy nhìn, vừa nhìn thấy, sắc mặt Phỉ Thúy liền thay đổi.
Tiểu nha đầu suy nghĩ một hồi, nhận lấy vật kia, gọi tiểu nha hoàn bưng một bát cháo mứt táo tơ vàng khác đi vào.
Vân Khanh đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách dạy đánh cờ, Phi Đan ở bên ngoài đến truyền lời, có Phỉ Thúy trong viện của phu nhân đến xin gặp, nàng hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày mai cha mẹ xuất hành, Phỉ Thúy lúc này không ở bên đấy chuẩn bị hành lý, còn đến chỗ nàng làm gì? Chẳng lẽ nương có việc muốn dặn dò nàng?
Nàng đặt sách sang một bên, bước ra thư phòng, ngồi xuống giường La Hán ở chính sảnh rồi mới bảo Phi Đan gọi Phỉ Thúy bước vào.
Một lúc sau, mành nhấc lên, Phỉ Thúy mặt mày thanh tú xinh đẹp trong tay còn ôm theo rổ trúc tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Vân Khanh, rồi nhìn thoáng qua xung quanh.
Vân Khanh hiểu ý cho các nha hoàn khác lui xuống hết, chỉ để lại Lưu Thúy bên người, lúc này Phỉ Thúy mới mở miệng nói: “Tiểu thư, người nhìn thứ này xem.”
Nha đầu kia kéo mảnh vải bố phủ trên rổ, chỉ thấy bên trong có một con chó nhỏ đang ngủ, mềm oặt nằm úp sấp, bốn chân duỗi ra ở trong rổ, chân mày nhăn lại nghi hoặc, con chó nhỏ này có cái gì cổ quái sao?
“Sao, đây là phu nhân sai ngươi đưa đến cho ta?” Nàng chậm rãi mở miệng, tuy biết rằng Tạ thị sẽ không đưa con chó nhỏ này đến cho nàng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra nửa điểm mà hỏi.
Phỉ Thúy biết đại tiểu thư tuy mới chỉ có 13 tuổi, nhưng so với phu nhân còn có vẻ thành thục hơn, mặc dù đối với con chó nhỏ trong rổ trúc của mình có nghi ngờ nhưng không lộ ra, trong lòng âm thầm bội phục, lúc này mới lên tiếng: “Đại tiểu thư, vừa rồi Thu di nương đến thỉnh an phu nhân, ngồi chừng nửa canh giờ, còn cố ý muốn hầu hạ phu nhân ăn cháo, nô tỳ thấy hành động có chút khác lạ, mới lấy bát cháo ra, sai người tìm con chó nhỏ cho uống một nửa.”
Phỉ Thúy nói xong, đem con chó nhỏ trong rổ thả xuống, chỉ thấy trong bụng con chó nhỏ vang lên âm thanh ùng ục, một hồi lại chảy ra nước, hóa ra không phải là nó ngủ mà không có sức để đứng dậy.
Nghe thấy năm chữ “Cháo mứt táo tơ vàng”, Thu di nương chợt ngẩng đầu lên, trâm cài thạch anh màu đỏ lay động vang lên tiếng đinh đang, ngẩng mặt nhìn gương mặt của Vân Khanh, thấy nàng mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt cười tươi chân thành, bất luận là ai cũng không nhìn ra ẩn tình gì đằng sau nét tươi cười ấy.
Có lẽ là do bản thân nghĩ nhiều, cháo mứt táo tơ vàng này nữ quyến ở Thẩm phủ thường xuyên dùng, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, Thu di nương lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt mang theo chút ‘thụ sủng nhược kinh’, nói: “Đây là hầm cho tiểu thư người dùng, tì thiếp không dám nhận.”
(*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương, cưng chiều mà lo lắng, sợ hãi)
“Một bát cháo thôi, có gì mà dám hay không, di nương xem Bạch di nương cũng chưa từ chối, Thu di nương là người thẳng thắn, sao hôm nay lại còn như vậy, chẳng lẽ là sợ ta cho cái gì vào trong cháo sao?” Vân Khanh khẽ cười, Thanh Liên đã lấy bát sứ màu trắng nhũ vàng, bắt đầu múc cháo ra, đặt ba bát cháo ở trước mặt Vân Khanh, Bạch di nương và Thu di nương.
Đôi mắt phượng kia mang theo ý cười dịu dàng nhưng cũng thâm trầm bí hiểm mà nhìn Thu di nương, trong lòng nàng ta lúc này đã không còn ý nghĩ may mắn nữa, đại tiểu thư trước mặt chỉ sợ là đã biết được điều gì mới có thể cư xử như vậy, mồ hôi trên trán đã bắt đầu ứa ra.
“Dùng đi.” Vân Khanh trước tiên bưng lên, uống một hớp nhỏ, Bạch di nương gật đầu, ánh mắt tĩnh lặng, nhận lấy bát cháo, nghiêng người về phía bàn, cũng đưa lên miệng mà uống.
Đối với sự im lặng và khiêm nhường của Bạch di nương, Vân Khanh đã thành thói quen, lúc này lại để ý nàng ta vài lần, thấy ánh mắt nàng ấy dường như chưa bao giờ liếc nhìn đến những chỗ khác lấy một cái, luôn luôn nửa cúi đầu, mãi nhún nhường, nhưng người như vậy, nếu động tâm tư, cũng khó mà phòng ngừa.
Nhớ đến lần trước nàng ta lựa chọn thông minh thời gian Tạ thị đi thôn trang để về nhà chăm sóc phụ thân, càng được Tạ thị tin tưởng, Vân Khanh không thể không nói, Bạch di nương nhìn rất tầm thường này, nàng nhất định phải cẩn thận mà chú ý.
Thu di nương thấy cháo là múc từ trong bát to ra, lại ở ngay trước mặt nàng ta, không có thêm bất kỳ hành động mờ ám gì khác, đoán rằng Vân Khanh chỉ muốn cảnh cáo nàng một lần mà thôi.