Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 16 : Tự Hạ Thân Phận, Ngốc Không Thể Cứu

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Edit: Yên Chi



Beta: Quảng Hằng



Mắt thấy Tạ thị đưa tay nhận lấy chén trà, Vân Khanh cúi đầu rên khẽ một tiếng, thân hình hơi chao đảo, Tạ thị lập tức quay đầu lại, đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi:” Làm sao vậy, có phải trong người nhiễm phong hàn chưa khỏi hay không?”



Cùng lúc đó, Tô Mi trợn mắt lên, vốn tưởng Tạ thị cầm lấy chén trà liền thừa dịp buông tay nhưng hiện tại muốn thu lại cũng không còn kịp, “ Phanh “ một tiếng, chén trà rơi xuống, nước trà cùng với những mảnh vỡ bằng sứ trắng văng tứ tung.



Người sáng suốt đều nhìn ra đây là có chuyện gì, ngay cả Trầm Mậu đang cúi đầu uống trà cũng hơi nhíu mày, tức giận nhìn Tô Mi, “Ngươi ngay cả chén trà cũng cầm không chắc sao?” Ngữ khí tuy nhẹ, nhưng không khó nhận ra ông có chút mất hứng rồi.



Nàng ta sau này còn phải dựa vào ông, ngàn lần vạn lần không thể đắc tội với Trầm Mậu, trong đầu Tô Mi suy nghĩ rất nhanh, Trương ma ma cũng nhìn ra có gì không đúng, vội vàng xoay người đỡ lấy nàng rồi hỏi:”Tiểu thư, không phải là bụng của người lại đau nữa chứ?”



Nhìn vào ánh mắt của Trương ma ma, Tô Mi lập tức hiểu ý, mặt lộ ra vẻ đau đớn thống khổ, ôm lấy bụng ngồi xuống sàn,” Đúng vậy, vừa rồi không biết tại sao, cảm giác giống như gân cốt bên trong có chút đau.” Vừa nói vừa không ngừng liếc nhìn Trầm Mậu.



“Nhiễm lạnh, còn không mau chạy nhanh đến đỡ nàng đứng dậy.” Trầm Mậu nói, chỉ cần việc có liên quan đến đứa bé trong bụng, hắn liền rất cẩn thận, về điểm này Tô Mi và Trương ma ma hiểu rất rõ ràng.



Tạ thị thấy nữ nhi không có việc gì, quay đầu nhìn chén trà vỡ trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia oán hận, tiểu tiện nhân này thật đáng khen, vừa vào cửa đã muốn ra oai phủ đầu bà, đến dâng trà cũng muốn âm thầm hại bà, nếu không phải vừa rồi con gái bà choáng váng, không chừng đã đem chén trà hắt lên trên người của mình.
Lý ma ma lập tức hiểu ý, “ Nô tỳ lập tức cho người đi thông báo, đêm nay có trò hay để xem rồi.”



Vào bữa tối.



Lúc Vân Khanh đi đến đại sảnh, bên trong các ma ma nha hoàn đã đứng bên trong hầu hạ, chỉ trừ Tạ thị, ba vị di nương khác toàn bộ đã đến, nhiều ngày qua Vân Khanh trừ bỏ những chuyện tất yếu ra, đều là xem sách thuốc, gần như chưa nhìn qua các bà.



Sau khi hướng Vân Khanh hành lễ, Trầm Mậu cũng vừa đi đến, nhìn thê thiếp tề tựu chỉnh tề, cảm giác tự hào của nam nhân dâng lên, tâm tình rất tốt, phân phó mọi người ngồi xuống dùng cơm.



“Vừa nghe nương con nói về chuyện của Tề gia, hồi hôn thì hồi hôn, cha cho người tìm nhà còn tốt hơn.” Trầm Mậu sau khi trở về vẫn làm việc, vừa rồi mới được nghe Tạ thị nói chuyện của Tề gia, lúc này liền tỏ vẻ hồi hôn thì hồi hôn, Trầm gia còn khinh thường Tề gia cửa nhỏ nhà nghèo, nữ nhi của Trầm Mậu ông muốn diện mạo có diện mạo, muốn tốt có tốt, còn sợ không có người thích hay sao, “ Đây, món cá chưng này, cha nhớ con rất thích ăn, ăn nhiều một chút.”



“Phụ thân vẫn còn nhớ rõ Vân Khanh thích ăn thứ này nhất nha.” Ăn hết một miếng thịt bò, mắt phượng của Vân Khanh cười đến rạng rỡ, cảnh người một nhà cùng nhau dùng cơm phảng phất giống như đã cách xa hàng trăm năm vậy, làm cho trong lòng nàng tăng thêm một phần chua xót.



"Cha đương nhiên nhớ rõ rồi......"



Bên này cơm chỉ ăn mới đến một nửa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ, Tô Mi từ ngoài cửa chạy vào, quỳ đến trước mặt Trầm mậu: "Lão gia, người phải thay Tô Mi làm chủ......"