Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 17 : Tô Mi Châm Ngòi Ly Gián

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


“Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ, không biết lớn nhỏ, làm tổn hại đến thai nhi thì phải làm sao?” Tạ thị cau mày trách hỏi.



Trầm Mậu liếc nhìn Tạ thị, cũng không hề lên tiếng, Tô Mi vẻ mặt thống khổ đứng lên, nàng ta quỳ cũng chỉ là làm bộ, cầm khăn tay ở khóe mắt nức nở nói: “Lão gia, Mi nhi chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay phu nhân cấp cho một nha hoàn sao lại lớn lối như vậy, nàng ta nói năng lỗ mãng, Mi nhi chỉ muốn giáo huấn nàng ta về tôn ti có khác, nàng ta vậy mà dám cãi lại!”



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xuân Xảo ngươi nói thử xem.” Trầm Mậu để đũa xuống, hai tay vỗ lên đầu gối, quay đầu lại hỏi. Nàng ta nói những lời này cho dù là cố nói nha hoàn mà Tạ thị an bày này là không được, nhưng mà nàng ta không có ngẫm lại, vào lúc an bày cho Xuân Xảo theo hầu hạ, Trầm Mậu cũng đồng ý, sẽ không vì nàng nói một hai câu mà thay đổi.



Xuân Xảo cũng đi theo phía sau nàng ta đi vào, đứng ở một bên, đầu cúi thấp, trên mặt còn có dấu tay sưng đỏ, nước mắt trong khóe mắt chực chờ rơi xuống, thập phần đáng thương,”Mi cô nương vừa vào trong phòng, liền vật gì cũng vuốt cũng lật xem, nô tỳ thấy nàng ta đang mang thai, đụng chạm đồ vật lung tung sợ động thai khí, liền khuyên giải vài câu, nàng ấy liền mắng nô tỳ thân phận thấp kém, bảo nô tỳ tự vả miệng, nô tỳ tất nhiên là không chịu.”



“Không phải như thế, nàng ta đâu chỉ là khuyên giải, nàng ta châm chọc Mi nhi kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy qua những đồ vật snag trọng, nói như vậy thì làm sao người ta chịu được cơ chứ?” Tô Mi biện giải nói.



Nếu không phải là kiến thức hạn hẹp, vì sao vừa vào phòng là không ngừng nhìn cái này sờ cái kia, còn không ngừng cảm thán xem vật này là bao nhiêu ngân lượng, Xuân Xảo trợn mắt lên nhìn.



Nhìn xem cũng không sai biệt lắm, Vân Khanh cầm lấy khăn tay nha hoàn đưa khẽ lau miệng, gương mặt nhu thuận ánh mắt lại sắc bén hỏi:” Chỉ là việc này thôi, ta còn nghĩ là làm sao vậy, Xuân Xảo, nếu là do ngươi nói sai, vì sao không tự mình vả miệng?”



Xuân Xảo đi về phía trước, phúc thân hành lễ với Vân Khanh, ánh mắt kiều mị nhẹ nhàng liếc nhìn về phía Trầm Mậu:”Theo như lời Đại tiểu thư nói, trong phủ đều có quy củ, nô tỳ tuy chỉ là một nha hoàn thông phòng, nhưng cũng biết cấp bậc khác nhau, Mi cô nương hiện nay đang có thai, lão gia cùng phu nhân cũng cất nhấc nàng, còn an bày cho nàng ta đi vào trong viện cùng với nha hoàn, nhưng nàng ta và nô tỳ giống nhau cũng đều là nha hoàn thông phòng, thì không thể tùy hứng muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh, ngay cả phu nhân là chủ mẫu, cho dù muốn xử phạt hạ nhân thì cũng phải có nguyên do.”



Tạ thị ở một bên xem nghe thế khẽ cười lạnh, Xuân Xảo là do Trầm Mậu trước khi xuất môn mới thu làm nha hoàn thông phòng, cũng là một người không an phận, Tô Mi ở trong tay nàng ta thì làm sao có thể tốt được.
Nhìn thê tử, nữ nhi, còn có các di nương đang ngồi trước mặt, ông cũng không thể mở miệng, những quy củ này, một khi đã được lập, thì sẽ không thể tùy ý phá bỏ, nếu không nhất định mấy trăm người trong nhà sẽ loạn. Trong lòng thở dài, đêm nay sẽ nghĩ ở chỗ Tô Mi, sẽ an ủi nàng ấy một phen.



Trong Lan tâm viện.



Tô Mi nhào vào trong lòng của Trầm Mậu, khóc sướt mướt nói:”Lão gia, người bảo Mi Nhi phải sống như thế nào đây, thiếp liều lĩnh đi theo người, cả đời liền chỉ trông cậy vào lão gia người thôi, thế nhưng giờ so với nha hoàn cũng không bằng, sau này quý phủ từ trên xuống dưới đều sẽ chê cười thiếp……”



Nàng ta vừa kéo vừa khóc rất là thảm thương, Trầm Mậu vỗ vỗ vào lưng nàng ta, an ủi:”Đừng khóc, cẩn thận thân mình, không khéo lát nữa lại nói là đau bụng.”



Nghe nói như vậy, Tô Mi mới nhỏ giọng lại, trao đổi ánh mắt với Trương ma ma, mới ngồi thẳng người tựa vào trong lòng ông, chậm rãi nói:”Lão gia, ngày hôm nay Mi Nhi gặp qua ba vị tỷ tỷ kia, mỗi người đều là xinh đẹp, không khác gì Mi Nhi, lão gia đến với Mi nhi mới đây, còn các nàng ấy swoj rằng cũng mới vừa vào cửa không lâu?”



Lời nói này nghe qua toàn mùi dấm chua, Trầm Mậu nhíu mày cười, vỗ nhẹ trên mặt nàng ta, híp mắt nói:” Nói hươu nói vượn, không biết lớn nhỏ, Thu di nương vào phủ đã một năm rồi.”



“Vậy thì kỳ quái, Mi Nhi mới theo người có nữa năm mà đã có đứa nhỏ, các nàng ấy lại lâu như vậy mà không có, chẳng lẽ phu nhân không muốn có người tranh thủ giành tình cảm của bà ấy sao?”



"Nói bậy!" Trầm Mậu khiển trách một tiếng, trán nhíu lại thần sắc có chút thay đổi.