Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 20 : Xuất Thân Của Tạ Thị
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
May mắn là Trương ma ma nhanh tay đỡ lấy, nếu không là đã ngã xuống đất, Tô Mi lau lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt nghi hoặc hồi tưởng lại vừa rồi nàng ta đã nói sai gì rồi, tại sao sắc mặt của lão gia lại thay đổi.
Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Tô Mi, nội tâm của Lý ma ma được một trận thống khoái, nhìn lão gia đứng một bên không có mở miệng, biết là trong lòng ông đang tức giận, nhân lúc này hạ thấp nhuệ khí của Tô Mi, liền tiếp tục nói:” Mi cô nương chắc không thể biết, trong phủ này không chỉ có một mình cô nương là thiên kim của quan gia đâu.”
Không chỉ có một mình nàng là thiên kim của quan gia? Nhìn mọi người ở trong phòng, Tô Mi lướt qua một vòng, cha của nàng ta là quan thất phẩm, ở trong một thương hộ như Trầm gia này còn có người có gia thế hoàn hảo hơn nàng ta sao, nhưng nếu là gia thế tốt, làm sao có thể gả cho nhà thương hộ, trong lòng chắc chắn với ý nghĩ đó, liền trong giọng nói tỏ vẻ khinh miệt:” Phải không? Cho dù là có, thì có thể so với phụ thân ta là quan thất phẩm sao?”
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh liền truyền đến những tiếng cười khẽ, bọn nha hoàn thì tận lực khống chế biểu tình, Vân Khanh ngồi một bên cũng không nhịn được nở một nụ cười, một người có kiến thức hạn hẹp thì thôi đi, còn không chịu tháo lui, làm như hận không thể để cho toàn bộ thế giới biết, vậy thì không thể trách được người khác.
Lý ma ma nghẹn cười đi lên trước từng bước, hai tay để trước người, hướng về phương bắc khẽ nghiêng người,”Mi cô nương nói những lời này nghe xong thật sự làm trò cười cho mọi người rồi, cô nương xuất thân từ nhà quan, vậy năm mà Tạ trạng nguyên liên tiếp giành được các giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, sau đó lại từ chối không làm đế sư chắc cô nương có từng nghe đếnết?”
Mắt giảo hoạt đảo một vòng, Tô Mi có chút cảnh giác, Đương kim bệ hạ khi tuổi còn nhỏ từng có một người thư sinh tên là Tạ Thư Thịnh, cả ba kỳ thi, thi hương, thi hội, thi đình đều đứng đầu bảng, dáng dấp anh tuấn rất được tiên hoàng coi trọng, mời hắn làm sư phó cho thái tử, đáng tiếc hắn vô tâm không muốn làm quan, vài lần đều từ chối lời mời của triều đình, nhất thời danh chấn thiên hạ, không người nào không biết. Nàng ta yếu kém ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ thị một cái, do từ sau khi vào cửa, nàng ta nghĩ Tạ thị có phong thái của chủ mẫu, nhưng nghĩ rằng bất quá cùng lắm thì cũng chỉ là nữ nhi của nhà thương nhân, lúc này trong lòng có chút bất an, Tạ thị cũng họ Tạ, chẳng lẽ bà ta cùng với Tạ Thư Thịnh có quan hệ gì……Chẳng lẽ……
Nhìn ra nàng ta đang suy nghĩ gì, Lý ma ma hất cằm, hai mắt phát ra tia sáng kiêu ngạo, đề cao âm thanh nói:” Đúng như Mi cô nương nghĩ, phu nhân của chúng tôi chính là đích nữ của Tạ Thư Thịnh, là con gái của một danh môn!”
Lý ma ma nói đầy cường điệu, đặc biệt nhấn mạnh câu con gái của một danh môn!
Vốn là Trầm Mậu muốn đêm nay ở lại chỗ Tạ thị, nhưng tối hôm qua đã đáp ứng với Tô Mi, cũng không thể đã nói mà không giữ lời, đành xấu hổ gật đầu, hận Tô Mi vì được nuông chìu mà còn không biết phận, tìm cớ đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người của Tô Mi, Tô Mi vội vàng tươi cười kêu “ Lão gia….”
Nếu như là ngày thường chỉ cần nàng ta gọi một tiếng điềm đạm đáng yêu như vậy, Trầm Mậu chắc chắc sẽ nói chuyện với nàng ta, nhưng giờ bất quá chỉ liếc nàng ta một cái, hừ một tiếng không để ý đến nàng ta lập tức đi ra ngoài.
Trương ma ma ở một bên nhìn thấy thầm nghĩ không tốt rồi, vừa rồi thoạt nhìn là Mi cô nương chiếm thế thượng phong, nhưng thực chất lão gia đã đối với nàng ta có chút phản cảm, cũng không biết cô nương ta chính mình có cảm nhận được hay không.
Nghe được Trầm Mậu tối nay cũng nghĩ ở bên Tô Mi, nhu tình mật ý trong nháy mắt biến mất, Tạ Thị dực thật mạnh vào ghế dựa, chỉ cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn phát đau.
Đáy mắt của Lý ma ma có chút tiếc hận, đúng lúc này, người ở bên ngoài đưa một bái thiếp đến, Vân Khanh nhìn thấy sắc mặt Tạ thị không tốt, bèn lấy lên lật xem.
"Là bái thiếp nhà ai đưa?"
“Là Liễu phủ đưa đến, nói là bà cô bị nhiễm phong hàn, đại cữu mẫu hi vọng người đi qua đó thăm bà.” Đem bái thiếp đưa đến cho Tạ thị, đáy mắt trong suốt của Vân Khanh, lộ ra tia hàn khí khiếp người, trong lòng cười lạnh, rốt cuộc bái thiếp đã đưa tới, nàng còn tưởng rằng người của Liễu phủ làm bộ như không biết luôn luôn vô liêm sĩ, một lời không them nói chứ.