Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 21 : Người Nhà Liễu Gia Quá Ân Cần

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Edit: Ivy Juel



Từ trong viện của Tạ thị trở về Lan Tâm viện, Tô Mi bắt đầu nổi giận, cầm lấy đồ vật ở trên bàn ném xuống đất, quay sang nha hoàn bên cạnh la hét: “Cút cho ta…”



Hai nha hoàn trong phòng vội vàng chạy nhanh ra ngoài, Xuân Xảo cũng liếc nhìn cô ta một cái rồi mới chậm chạp bước ra, nhìn thấy vậy Tô Mi lại càng nổi giận, tiện tay cầm lấy một món đồ sứ chuẩn bị ném xuống đất.



Trương ma ma vừa nhìn thấy, vội vàng giữ lấy tay cô ta, đây là đồ quý, được ghi chép cẩn thận ở trong sổ sách của phủ, không thể tùy tiện ném bừa, cẩn thận đem đồ sứ đặt vào chỗ cũ, đỡ lấy Tô Mi đang tức giận ngồi xuống giường nhỏ tốn sức khuyên nhủ: “Cô nương, người ngày thường thông minh như thế, tại sao hôm nay không nhận ra lão gia không vui, tại sao còn muốn ông ta đêm nay nghỉ tại Lan Tâm viện.” Hiện tại Tô Mi đang có thai,lại không thể hầu hạ Trầm Mậu, lão gia có ở đây một hai hôm lại thôi, nếu như ngày nào cũng đến chỉ sợ không ổn.



“Lão gia không vui? Ta đây mới đúng là không vui!”. Tô Mi vừa ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Lúc trước ông ta nói như thế nào, nói chờ đứa nhỏ sinh ta cho ta lên làm sườn phu nhân cùng Tạ thị quản gia, hiện tại thì sao, đừng nói là sườn phu nhân, ta ngay cả làm di nương cũng không được, ngay cả con tiện nhân Xuân Xảo kia cũng có thể cùng ngồi ăn với ta, ngươi xem cô ta còn không thèm để ta vào mắt.”



Nhớ lại hành động lúc vào cửa của Tô Mi, cũng không thể trách được người khác, Trương ma ma thở dài nói: “Trước đây nô tỳ đã khuyên người không nên quá nóng vội, đợi sinh đứa nhỏ ra, nếu là con trai, lúc ấy hành động cũng không muộn, hiện tại đứa nhỏ trong bụng người có chỗ đứng trong lòng lão gia, nhưng nếu muốn làm mọi việc gọn gàng chỉ sợ tốn không ít công sức.”



Hai người là dựa vào đứa nhỏ trong bụng mà vào phủ, nếu đứa bé không có, lại đắc tội với chủ mẫu, sau này cuộc sống trong phủ chắc chắn sẽ vất vả.
Vân Khanh đứng một bên, đôi mắt lóe ra những tia lạnh lùng, mẫu thân chính là bị tình thân giả dối này che mắt, Liễu lão phu nhân nếu thật lòng xin lỗi bữa tiệc hôm đó cũng có thể nói, sao phải chờ đến hôm nay, bây giờ cố ý cùng mọi người đứng ở đây, dù Tạ thị oán trách bà, cũng không đứng trước mặt nhiều người làm bà khó xử.



Nghĩ đến đấy, nàng cười dịu dàng, mềm mại khéo léo bước lên hành lễ với Liễu lão phu nhân: “Vân Khanh thỉnh an lão thái thái.”



“Tốt, tốt, nhìn thấy Vân Khanh, bệnh của ta liền bớt đi một nửa, Vân Khanh nhà chúng ta là cô nương tốt như vậy, phải xứng đáng với người tài giỏi nhất.” Liễu lão phu nhân nói không ngớt, tia sáng trong mắt bà khó có thể tránh được tầm mắt Vân Khanh.



“Là lão thái thái quá lời, nơi này tuy là Liễu phủ, nhưng trước cửa có người ra vào, chuyện của biểu tỷ vẫn nên vào nhà rồi nói, có tai mắt xung quanh không nên nói những lời kiêng dè không thể nói.” Vân Khanh đứng bên cạnh Tạ thị, tự nhiên cười nói, khí chất thanh nhã thoát tục làm cho đám nha hoàn bà tử khen ngợi không dứt, bị biểu tỷ đoạt đi vị hôn phu mà vẫn có thể bao dung rộng lượng như thế có mấy ai được như nàng.



Liễu lão phu nhân nhận thấy sự quan tâm trong lời nói, bà cũng không nghĩ làm cho chuyện của Liễu Dịch Thanh lại lan truyền ầm ĩ, bèn nói: “Đúng là Vân Khanh hiểu chuyện.”



Chỉ có Tạ thị nghe Vân Khanh nói xong, trong lòng sinh ra chút suy nghĩ, bác đối với bà mặc dù tốt, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ ra ngoài chào đón, lần này có bệnh gọi bà trở về, lại chọn đứng giữa cửa lớn mà nói chuyện này, nói cho cùng là thật lòng áy náy hay là muốn bà ở trước mặt mọi người không thể bắt bẻ lời nói của trưởng bối?