Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 241 : Quốc Sắc Vô Song (1)

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Người này, trong lúc Vân Khanh ngủ mơ, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện thân ảnh, bộ mặt mông lung của nam tử này.



Nhi tử của Hoàng hậu và Minh Đế - Tứ hoàng tử, Ngự Thần Hiên.



Đời trước, số lần nàng cùng Tứ hoàng tử gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng, người này, chính là kẻ hạ lệnh đem cả nhà Thẩm phủ nàng tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tài vật sở hữu sung nhập quốc khố tân đế, nay hắn lại một lần nữa xuất hiện tại trước mặt nàng, mà lúc này đây, lần đầu tiên gặp mặt của nàng cùng hắn, cũng là ở trong Lệ Viên của Thẩm phủ.



Thời gian cùng không gian lặp lại giao thoa, Vân Khanh tựa hồ lại nghĩ tới ngày đó nghe được lời nói phiêu đãng của Vi Ngưng Tử ở bên tai, phân không rõ tình cảnh đang diễn ra hết thảy trước mắt là đời này hay đời trước.



Mà ngồi ở phía dưới hắn, đó là Cảnh Hựu Thần một thân cẩm bào màu xanh, mang trên mặt tươi cười khéo léo, nhưng trong mắt lại đầy nịnh nọt, nhìn thấy người tiến vào thì liền nhỏ giọng, kêu: "Điện hạ, vị mới vừa vào kia, đó là nữ nhi duy nhất của Thẩm phủ."



Nghe vậy, Ngự Thần Hiên tự nhiên liếc mắt một cái liền thấy ở bên trong phần đông nữ tử mặc xanh xanh đỏ đỏ, Vân Khanh một thân trang phục trang nhã.



Chỉ là một cái liếc mắt đảo qua, đáy mắt Ngự Thần Hiên liền lóe lên một tia sáng kỳ dị, ngày ấy hắn giả trang đến Dương Châu, ở cửa hàng Thẩm gia nhìn thấy một nữ tử mang mũ sa, lúc ấy nghe được người chung quanh gọi nàng là Thẩm gia đại tiểu thư.



Chỉ thấy nữ tử hôm nay một đầu tóc mây mềm như tuyết, khuôn mặt trắng nõn như châu, mặc dù ở kinh thành đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, nay cô gái mặc trang phục mộc mạc, lại không giảm đi sự tao nhã trên người, cũng là cực kỳ hiếm thấy, nhưng thấy nàng sau khi đi vào, không có như các khuê tú khác đối với hắn cùng Ngự Phượng Đàn ánh mắt đều thẹn thùng, quyến rũ, hâm mộ, chỉ là cực kỳ bình tĩnh đánh giá......



Cảnh Hựu Thần cẩn thận quan sát ánh mắt Ngự Thần Hiên, không bỏ qua đáy mắt thâm sâu kia xẹt qua một chút cực kỳ nhỏ ý thưởng thức cùng kinh diễm, nếu không phải hắn đi theo bên người Tứ hoàng tử nhiều năm, chắc cũng không thể phát hiện tia đánh giá lướt qua nháy mắt kia.
Mỗi bức họa đều có tên các vị thiên kim kí tên, hoàng hậu là có chuyện muốn tìm nàng, hơn nữa, mười phần là phiền toái!



Nhưng lúc này bức tranh đã bày ra rồi, nàng lại không thể không đứng lên, hành lễ nói: "Hồi hoàng hậu nương nương, bức họa này là dân nữ họa."



Nhưng thấy hoàng hậu ngước mắt, bông hoa trên trán ở dưới ánh nắng phản xạ ra ánh sáng chói mắt, ngay cả đáy mắt bà cũng mang theo một chút chói mắt và hàn ý, bà nhìn nữ tử đứng bên dưới, nhìn đến dung nhan nàng thì ngón tay không khỏi nắm chặt, lòng bàn tay không khỏi in hằn dấu vết của cạnh ghế.



"Trên bức họa ký chữ Thẩm, hóa ra chính là Thẩm gia tiểu thư anh minh tài trí - Thẩm Vân Khanh?" Hoàng hậu ung dung cười, vẻ mặt từ ái đem mũi nhọn trong lời nói che giấu.



Vân Khanh âm thầm cả kinh, hoàng hậu lời này nghe qua cũng không phải là có ý tốt gì, ‘anh minh tài trí’ bốn chữ này nếu là hình dung nam tử, đó là vinh hạnh to lớn dường nào, nhưng nếu là nói nữ tử, kia đó là nghĩa xấu, nàng chẳng biết tại sao vị hoàng hậu này lần đầu thấy nàng, trong lời nói liền mang theo một cỗ địch ý ẩn tàng, cỗ địch ý này làm cho nàng cảm thấy rất không sảng khoái.



Ngay tại lúc tâm tư mọi người ở đây đều nghe ra thâm ý trong lời nói kia, hoàng hậu đang công khai ám chỉ Vân Khanh không tuân thủ nữ tắc thì lại nghe có người phát ra một tiếng cười khẽ, mọi người liền ngước mắt nhìn lại.



Chỉ thấy Cẩn Vương thế tử tựa vào ghế gỗ lim, mỉm cười, trong lúc đó tựa như có làn gió xuân thổi qua người hắn, hơi hơi giãn môi, nói: "Hoàng hậu nương nương lời ấy thật sự không sai, lúc thần đến Dương Châu, lúc nào cũng nghe thấy tên Thẩm gia tiểu thư, nếu không phải nàng một lòng hộ gia, nay thánh giá bệ hạ có thể đã không thể thưởng thức đến lâm viên đẹp nhất Giang Nam - Lệ Viên rồi."



Vân Khanh vốn cuối thấp nửa đầu, nghe được lời nói của Ngự Phượng Đàn, hơi hơi nâng mắt lên, lại cùng cặp phượng mâu kia ở giữa không trung giao nhau, khẽ đảo mắt, liền dời đi.