Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 242 : Quốc Sắc Vô Song (2)

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Mà hoàng hậu vốn mang theo trách cứ, sau lời của Ngự Phượng Đàn, liền hoàn toàn đổi ý, ngược lại giống như là muốn ca ngợi Vân Khanh một phen, điều này làm cho hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn liếc mắt một cái, đáy mắt xẹt qua một tia não ý, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.



"Thì ra là như thế, vậy thật sự là làm cho Bổn cung nhìn với cặp mắt khác xưa rồi." Hoàng hậu dường như lúc này mới biết được nguyên nhân Vân Khanh anh minh tài trí, vẻ mặt tán thưởng.



Chỉ Vân Khanh biết, nếu thánh giá muốn dừng chân ở Thẩm gia, như vậy toàn bộ Thẩm gia đã sớm được tìm hiểu rành mạch, hoàng hậu đối với chuyện tình Thẩm gia tất nhiên là đã nắm rõ, tuy rằng không biết bà vì sao vừa thấy mình liền ra oai phủ đầu, nhưng thực hiển nhiên, vị hoàng hậu nương nương này không thích nàng, rõ ràng là như vậy.



Kế tiếp, ma ma bên người hoàng hậu liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, ngữ khí sâu xa mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương, vị đại tiểu thư Thẩm gia này không chỉ anh minh tài trí, liền ngay cả phương danh cũng là Giang Nam không người không biết đâu, còn có văn nhân viết thơ ca tụng qua."



Lời nói của ma ma kia làm cho Vân Khanh không tự chủ được nhíu mày, ma ma này nàng từng nghe nói qua, là lão ma ma đắc lực bên người hoàng hậu, bà ta họ Mễ, hoàng hậu coi trọng bà ta nhất, phàm là bà ta nói như thế, tám chín phần mười là ý tứ của hoàng hậu, cho nên bà ta vừa mở miệng, Vân Khanh toàn thân liền căng thẳng lên, đợi câu kế tiếp.



Quả nhiên hoàng hậu hỏi: "Thơ ra sao?"



"Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình. Duy hữu mẫu đan chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động kinh thành." Mễ ma ma gằn từng tiếng nhớ kỹ, theo một chữ cuối cùng của bà ta vừa dứt, hoàng hậu sắc mặt liền có chút không hờn giận, lặp lại nói: "Chỉ có Mẫu Đan thực quốc sắc? Bài thơ này viết thật tốt, Bổn cung xem Thẩm tiểu thư cũng xứng với hai chữ Mẫu Đan a."



(Trước sân thược dược nở kém duyên, trong hồ hoa sen khoe sắc kém. Chỉ có Mẫu Đan là quốc sắc, hoa nở tiết trời động kinh thành.)



Ở Đại Ung, khuê danh của nữ tử cũng không phải bí mật gì, cho nên khi hoàng hậu vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong hoa viên đều thay đổi.




Cũng may nàng ta sớm biết rằng hoàng hậu khuê danh là ‘Duy Phương’, cũng không có vẽ bức tranh Mẫu Đan, mà là bức tranh hoa đào nở rộ.



Ánh mắt Vân Khanh thấy càng ngày càng nhiều bươm buớm kích trên bức tranh dừng lại, đột nhiên âm thầm cười, đáy mắt mang theo ý cười bí hiểm, Vi Ngưng Tử a Vi Ngưng Tử, ta chỉ biết, ngươi lần này nhất định sẽ không chịu ngoan ngoãn, hi vọng đợi lát nữa, ngươi có thể thừa nhận được khen thưởng ‘hậu hĩnh’ của hoàng hậu a.



Mà Mễ ma ma sắc mặt cũng theo đàn bươm buớm hạ xuống mà biến sắc, Ngự Phượng Đàn còn lại là hơi nhếch môi, vẻ mặt thú vị nhìn bức họa kia, thậm chí còn duỗi thẳng cổ nhìn xem bức họa kia, tựa hồ là nôn nóng muốn xem cho bằng được, đến tột cùng làm sao hấp dẫn nhiều bươm buớm như vậy.



"Nhiều bươm buớm như vậy che kín, đều nhìn không thấy phía dưới bức tranh là cái gì, hoàng hậu nương nương, người xem được sao?" Ngự Phượng Đàn phi thường tiếc nuối thở dài, tuy rằng trong lời nói mang theo ý tứ không cam lòng, nhưng thủy chung cũng không có đi xua đuổi bươm buớm trên bức tranh kia, mà muốn chúng nó chồng chất lên trên.



Mà đôi mắt Ngự Thần Hiên cũng càng ngày càng sâu, một đôi mắt như chim ưng dừng lại trên bức tranh, chỉ có Cảnh Hựu Thần một bên cảm thán: "Này không biết là tiểu thư nhà ai, thật không ngờ nổi bật hấp dẫn bươm buớm đến, thật sự là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."



Ngự Phượng Đàn nhìn thoáng qua Cảnh Hựu Thần, khóe miệng mang ý cười gật đầu: "Đúng vậy, không biết là tiểu thư nhà ai, có tâm tư như thế, ở mùa thu mà có thể hấp dẫn bươm buớm tới." Hắn đôi mắt xẹt qua chữ ký phía dưới bức tranh, quay đầu hướng Vân Khanh nhìn lại.



Mới vừa rồi hoàng hậu một phen khó xử cũng chưa lưu lại cho nàng bóng ma gì, nàng cùng các thiên kim khác đều giống nhau ngồi ngay ngắn ở trên chỗ ngồi, duy nhất cùng các nàng bất đồng là, các tiểu thư khác đáy mắt đều là hâm mộ cùng ghen tị, thậm chí âm thầm hối hận tại sao mình không có loại bản lĩnh này, làm cho bươm buớm bay tới, mà đáy mắt Vân Khanh, càng như là một loại không có ý tốt đang mong chờ, nàng, giống như biết chủ nhân bức họa là ai, cũng đang chờ xem kịch vui, mà không phải chờ xem ‘hậu thưởng’.



Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vi Ngưng Tử, thầm than, nàng ta sẽ không hay ho rồi.