Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 312 : Sự Khiêu Khích Của Công Chúa (2)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


"Vậy thì thần nữ nói sai rồi, Tứ hoàng tử có lời gì, hiện tại có thể nói không?"



Vốn tưởng rằng lần này nàng sẽ lại nói ra lời lẽ sắc bén nào khác, ai ngờ, nàng lại thoải mái mà nói thẳng như vậy, thay đổi nhanh như thế, làm cho người ta rất khó đoán được bước tiếp theo nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.



Nữ tử như vậy, hắn hẳn là phải trách cứ nàng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại mang theo một ý khác: "Chuyện trong cung ngày đó, ngươi không muốn giải thích một chút sao?"



Vân Khanh trợn to đôi mắt phượng xinh đẹp, trong sự mị hoặc cuốn hút kia còn mang theo nét hồn nhiên, tỏ vẻ mờ mịt hỏi: "Tứ hoàng tử nói đó là ngày nào? Gần đây thần nữ cũng chưa từng vào trong cung."



Thấy thái độ của nàng nói như thế, Tứ hoàng tử biết ý của nàng là chỉ chuyện xảy ra trong cung ngày đó đã hơn cả tháng, lúc này hỏi lại, tựa hồ thật dư thừa, nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cơ hội nói chuyện với nàng, thanh âm vẫn lạnh lẽo: "Quận quân không biết mình phải giải thích, ngày ấy là ai đưa Vi tiểu thư vào phòng à?"



Quả nhiên là Tứ hoàng tử, đáy mắt Vân Khanh hàm chứa lãnh ý, trong lòng thầm nghĩ, chuyện ngày đó, kỳ thật có một lỗ hổng, chính là Vi Ngưng Tử làm sao lại vào trong phòng, đương nhiên chỗ sơ hở này, phải là người biết rõ sự thật mới có thể nghĩ đến, nếu ngay từ đầu muốn hãm hại Vân Khanh, như vậy nội thị cũng sẽ không bắt nhầm người mà đem Vi Ngưng Tử khiêng vào trong phòng.



Mà Vân Khanh cho dù đã phát hiện sự thật, cũng không có sức đưa Vi Ngưng Tử vào trong phòng mà không để lại bất cứ dấu vết gì, huống chi nàng đối với đường lối trong cung còn không quen thuộc, ắt hẳn phải có người giúp sức.



Người này đương nhiên là có, chính là Ngự Phượng Đàn.



Nhưng Vân Khanh cũng không muốn giải thích cho Tứ hoàng tử, nàng khẽ nâng mắt, lông mi thật dài xinh đẹp như cánh buớm đang bay lên: "Tứ hoàng tử thì ra là nói đến chuyện này, chuyện này mọi người đều biết, là nha hoàn của An tiểu thư mua chuộc thái giám nâng Vi tiểu thư vào, chẳng lẽ Tứ hoàng tử đã phát hiện ra điều gì, nếu là như thế, thần nữ chỉ là nữ tử khuê phòng, không hiểu việc này, chi bằng ngài báo cáo lên bệ hạ rằng việc lần trước điều tra chưa kĩ, nay lại lật án điều tra tiếp được không?"



Tứ hoàng tử thấy thần sắc nàng mặc dù dịu dàng, nhưng đáy mắt đã có một cỗ hàn khí, bên trong lời nói khách khí lại chứa đựng sự sắc bén, nói được mấy câu liền nhắc tới Minh Đế.



Chuyện xảy ra ngày đó Minh Đế đã kết án, là nha hoàn của Ninh Quốc Công phủ gây ra, Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần là người bị hại, cũng vì vậy mới có nhân duyên ngày hôm nay, không thể nào nay lại đi lật lại bản án nữa.



Thế nhưng trong lòng hắn cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại cảm thấy có ý tứ, thậm chí còn muốn tìm thêm đề tài để có thể nói chuyện thêm với nàng.




Nhưng cái bạt tay này lại bị người ngăn cản, mà người này lại là bào đệ của mình, vì thế Nhị công chúa lông mi khẽ chớp, trên cái trán ngắn lộ ra vô vàn nếp nhăn, giận dữ hét lên: "Tứ đệ, đệ muốn làm gì, nữ nhân này lại dám nói xấu ta! Đệ tại sao lại không cho ta giáo huấn nàng!"



Đối mặt với tiếng thét chói tai của tỷ tỷ, đuôi lông mày của Tứ hoàng tử khẽ nhúc nhích, ẩn ẩn có lệ khí tập kết, thanh âm so với vừa rồi càng lạnh hơn: "Nhị tỷ, nàng nói đều là sự thật, tỷ xem bộ dáng lúc này của tỷ, chẳng lẽ không giống với những gì nàng hình dung sao?"



Nhị công chúa đang nổi giận, làm sao còn có thể quản bộ dáng mình ra sao chứ, bào đệ mình không những ngăn cản thế nhưng còn nói giúp Vân Khanh, nàng ta lại lớn tiếng kêu lên: "Đệ buông ra, hôm nay ta nhất định phải đánh nàng mới cam tâm, đệ mau buông ra!"



Ngón tay Tứ hoàng tử buộc chặt, trên mặt đã mang một tầng tức giận, gầm nhẹ nói: "Tỷ nhìn cho kĩ, bên kia đã đến bao nhiêu người!"



Tứ hoàng tử làm người lãnh khốc, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng rất ít khi bày tỏ sự tức giận ra ngoài, Nhị công chúa bị hắn rống như vậy, quay đầu nhìn về phía cổng hoa viên, liền nhìn thấy những người vừa nãy đang vây quanh chú rể đã có một nửa đều dừng lại nhìn sang bên này.



Tuy rằng sắc trời dần tối, nhưng dưới ánh hoàng hôn sáng rọi vẫn có thể khiến người nhìn rõ thần sắc trên mặt bọn họ, trong hôn lễ của Vĩnh Nghị Hầu phủ, Nhị công chúa rống to quát mắng tỏ vẻ như muốn đánh Vận Ninh quận quân, hành động này thật khiến người cảm thấy bất bình.



Bọn người cùng tham gia náo nhiệt với Cảnh Hưu Thần, đa số đều là thanh niên tài tuấn trong triều, là những nam tử chưa có hôn ước, một lúc nhiều nam tử như vậy nhìn thẳng lại đây, Nhị công chúa làm người tuy rằng ngang ngược điêu ngoa bá đạo, nhưng tâm hồn rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ, lại là một nữ tử trong tuổi thanh xuân chưa có hôn ước, bị người bắt gặp bộ dáng kiêu ngạo điên cuồng như vậy, nhất thời cảm thấy khó chịu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, dáng vẻ như sắp khóc.



Mà Vân Khanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt lộ ra ý cười, lúc này còn không đi thì còn đợi khi nào, nhanh chóng rời xa hai tỷ đệ này mới tốt, liền men theo một con đường nhỏ bên hồ, hướng phía trước mà đi để tránh xa bọn họ, ai ngờ Nhị công chúa khó chịu thì khó chịu, ở trong lòng nàng ta, thanh niên nam tử nhìn đến bộ mặt nổi giận của mình đều là do Vân Khanh gây ra, liền mãnh liệt hất tay của Tứ hoàng tử, không kềm được giận dữ hét: "Thẩm Vân Khanh, ngươi mau đứng lại cho bản công chúa!"



Nàng ta vọt về phía Vân Khanh, tốc độ cực nhanh, hai cung nữ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn hình bóng nàng ta chạy về phía Vân Khanh, con đường kia cũng không rộng, mà Vân Khanh sau khi nghe tiếng rống giận dữ của nàng ta liền chú ý đến động tĩnh phía sau lưng, đợi khi tiếng bước chân đến gần thì nàng lập tức xoay người tránh thoát người muốn bổ nhào vào mình.



"A a a a......"



Tiếp theo mọi người chỉ nghe liên tiếp những tiếng kêu vang lên