Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 338 : Tranh Đấu Đêm Thất Tịch (1)
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Vân Khanh đảo mắt qua, mắt phượng hơi ngưng trọng, chậc chậc, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
An Tuyết Oánh trơ mắt nhìn câu đố đèn mình đoán được bị người lấy đi, cũng quay đầu trông sang, liền thấy trong tay An Ngọc Oánh đang cầm đố đèn, tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy Vân Khanh: "Thật khéo quá, thì ra Quận quân cũng ở đây."
"Đúng vậy a, thật là khéo." Vân Khanh ngắm nhìn đố đèn trên tay nàng ta, mỉm cười, tầm mắt lại dừng ở trên người nam tử sau lưng nàng ta.
Tứ hoàng tử đứng cùng An Ngọc Oánh, một thân trường bào màu tím tôn lên thân hình rắn rỏi cường tráng và khiến hắn càng nổi bật khí chất lạnh lùng cao quý, khuôn mặt màu đồng cổ tản ra khí thế khiến người không thể tiếp cận, một đôi mắt như chim ưng dừng tại trên người Vân Khanh, đôi môi hơi thâm dưới bầu trời đêm càng phát ra trầm lãnh.
"Thần nữ gặp qua Tứ hoàng tử." Vân Khanh hành lễ với Tứ hoàng tử, thái độ tự nhiên lại bình tĩnh, trong mắt phượng nửa điểm kinh ngạc cũng không có.
Mà An Tuyết Oánh thì hơi khựng lại, sau khi thấy Tứ hoàng tử liền nhẹ nhàng phúc thân(hơi khụy người): "Thần nữ gặp qua Tứ hoàng tử."
Tứ hoàng tử trước sau vẫn lạnh lùng, tầm mắt đặt trên người Vân Khanh, mang theo vài phần thâm trầm tò mò, mở miệng: "Miễn lễ."
Vân Khanh, An Tuyết Oánh cúi đầu tạ lễ, sau khi đứng lên, An Tuyết Oánh cười với An Ngọc Oánh, gọi: "Ngọc Oánh đường tỷ."
An Ngọc Oánh liếc An Tuyết Oánh một cái, có chút bất mãn việc đường muội hôm nay xuất môn sớm thế nhưng lại không đợi mình, lúc này lại đi chung với Thẩm Vân Khanh, xem ra là vid chờ nàng, miệng không lạnh không nhạt lên tiếng.
Nàng ta lãnh đạm như vậy, làm cho An Tuyết Oánh lập tức đỏ mặt, có chút khó xử, dù sao thì phụ thân của hai người cũng là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, huyết thống là tương đối thân cận, thái độ như vậy phải chăng có chút quá đáng rồi.
An Ngọc Oánh làm sao có thể nghĩ như vậy, nàng ta đường đường là đại tiểu thư con chính thất của Ninh Quốc Công, đối với nàng ta mà nói, cho dù là đường muội An Tuyết Oánh, ở trước mặt nàng ta cũng không tính là gì, nay An Tuyết Oánh còn ở tại Ninh Quốc Công phủ, nàng ta càng cảm thấy mình là người ban ơn cho người khác, mà An Tuyết Oánh là ăn nhờ ở đậu, kỳ thật trong đại gia tộc, khi trưởng bối còn tại thế thì không thể ở riêng, một gia tộc có đông nhân khẩu, nhiều chi thứ, đại biểu cho gia tộc càng hưng thịnh, mà ở riêng, thì lại đại biểu cho gia tộc suy sụp.
An lão thái quân còn sống, tất nhiên sẽ không để cho đứa con út An Thượng Thư ra ngoài ở riêng, cũng không phải An Thượng Thư mua không nổi nhà ở mà muốn ở tại Ninh Quốc Công phủ, An Ngọc Oánh cũng không phải không hiểu đạo lý này, nhưng nàng ta vẫn có loại cảm giác kiêu ngạo khinh người này.
Mắt thấy nén nhang đã tàn gần hết, chỉ còn một đoạn vô cùng nhỏ, sắp tới lúc quyết định ra người có thể tiến vào cửa thứ hai rồi.
Chớp mắt hai bóng người bỗng xuất hiện trước mắt mọi người, một đạo thanh âm truyền đến, hô to: "Chờ một chút......"
Thân hình tuấn tú thon dài của Ngự Phượng Đàn lọt vào mắt mọi người, một thân trường bào màu trắng phiêu dật, khiến hắn như một tia sáng nhất thời xuyên vào trong đám người, đem toàn bộ ánh sáng tập trung lên người mình, cẩm bào hoa lệ nhảy múa trong gió, một đôi mắt dài diễm lệ như ngưng tụ toàn bộ ánh sáng.
Nhiều ánh sáng khác nhau từ những ngọn đèn trực rỡ chiếu lên trường bào màu trắng, Vân Khanh chỉ cảm thấy dung nhan tà mị khuynh thành của Ngự Phượng Đàn được tô lên một tầng hào quang, thân hình thon dài thẳng tắp đứng giữa những ánh đèn, cơ hồ lóa mắt hơn tất cả ánh sáng chung quanh.
Hắn từ rất xa khẽ cười nhìn về phía Vân Khanh, nụ cười vừa tự tin lại ôn hòa như vậy làm trái tim Vân Khanh chợt lạc nhịp, cơ hồ theo phản xạ muốn quay đầu nhìn về phía khán đài kia.
Đại khái còn thời gian chừng mười nhịp thở thì nén nhang kia sẽ cháy sạch, Ngự Phượng Đàn lúc này mới xuất hiện, hắn như thế nào có thể đắc thắng?
Cơ hồ tất cả lực chú ý ở đây đều tập trung về phía hắn, đều đang nghĩ vấn đề này, thời gian sắp kết thúc, hắn kêu chờ một chút, thì có ích gì chứ?
Nhưng thấy nam tử hơi cong môi đỏ mọng, quay đầu nói với nam tử đi cùng: "Ngươi bên kia, ta bên này, đem số đèn còn lại toàn bộ lấy xuống!"
Giống như một ánh trăng xẹt qua, chỉ thấy tốc độ của hắn đột nhiên nhanh hơn, ngón tay ở trên dây thừng nhỏ treo đố đèn, một đường kéo xuống, cuối cùng đến trước bàn nhân viên thống kê, tay kia thì tiếp nhận câu đố đèn người kia kéo xuống, đặt trước bàn, nhẹ nhàng cười: "Thời gian vừa đúng."
Theo sau tiếng nói trầm ấm cao quý của hắn, nén nhang trên đài hương vừa cháy xong đoạn cuối cùng, hoàn toàn tắt hẳn.
Nhân viên thống kê có chút ngơ ngác nhìn một xấp đố đèn thật dày rtên tay, lại nhìn nam tử có đôi mắt hẹp dài lưu chuyển và đôi môi đỏ mọng hơi cong trước mặt, không biết là bị sắc đẹp của nam nhân này làm cho kinh ngạc, hay là bị một loạt hành động kia làm chấn động, nói đúng hơn, kỳ thật là bị cả hai thứ làm kinh hoảng.