Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 339 : Tranh Đấu Đêm Thất Tịch (2)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


"Này, ngươi đừng ngắm Đàn Đàn nhà ta đến ngây người a, nhanh thống kê a!" Một khuôn mặt tinh xảo lớn cỡ bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt nhân viên thống kê, lông mi dài đến không thể ngờ thiếu chút nữa đã chạm vào mặt nhân viên thống kê, khiến cho người này đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng lùi người về phía sau, mặt nhất thời đỏ bừng.



"Ha ha, ngươi xem, lại thêm một nam nhân nhìn đến ta thì đỏ mặt." Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia bỗng nhiên đứng thẳng người, quay đầu lớn tiếng nở nụ cười với Ngự Phượng Đàn.



"Ừ, ai bảo ngươi lớn lên quá nữ tính chứ." Ngự Phượng Đàn tà mị liếc hắn một cái, vươn tay gõ gõ lên bàn: "Đừng đỏ mặt nữa, hắn là nam nhân. Trước khi nhang tàn ta đã đưa tất cả câu đố đèn cho ngươi, không thể coi là phá luật, nhanh thống kê đi."



Vân Khanh quay lại nhìn nam tử đang cười thập phần vui vẻ kia, thấy hắn hé ra khuôn mặt như phù dung, sóng mắt lưu chuyển, mi như hàng liễu tuy mỏng nhưng dài, hai gò má hơi hơi hồng, da thịt sáng như tuyết, tuy rằng bởi vì cười mà có vẻ ửng hồng, nhưng lại tỏa ra một sắc thái mê người, môi đỏ mọng trong suốt bóng loáng như được bôi mỡ, không một điểm ô thâm, không chỗ nào là không xinh đẹp, nhưng từ khuôn mặt nhìn xuống, liền có thể nhìn đến hầu kết lồi ra trên chiếc cổ mảnh khảnh, cùng với trường bào màu lam, kiểu dáng cứng ngắc không hợp với dáng người.



Lúc này hắn đã thu lại ý cười, trừng đôi mắt long lanh như nước nhìn Ngự Phượng Đàn, hừ nói: "Ngươi nói ai nữ tính, ngươi mới nữ tính thì có!"



Thần thái kia, thật sự là thiên kiều bá mị không thể hình dung.



Người này, Vân Khanh sớm đã nghe tiếng, nhưng chưa có dịp được nhìn thấy, hắn là Tiểu Hầu gia của Thuận An Hầu phủ, Phương lão Hầu gia lúc trước từng theo tiên đế chinh phạt, cứu tiên đế hai lần, nên được phong tước vị Hầu gia, nhưng lần đó ông bị thương quá nặng, chỉ lưu lại một đứa con rồi qua đời, Phương Hầu gia kế thừa chí hướng của phụ thân, tuổi còn nhỏ đã rong đuổi trên sa trường, lại từng cứu đương kim Minh Đế một mạng, vận mệnh lặp lại, sau khi lưu lại một đứa con trai mồ côi cha từ khi còn trong bụng mẹ, ông liền qua đời.



Vị mồ côi từ trong bụng mẹ này, nay chính là Phương tiểu hầu gia bảo bối của già trẻ lớn bé trong Thuận An Hầu phủ, Phương Bảo Ngọc, bởi vì là độc đinh (con trai độc nhất) trong nhà, lại được sinh ra vào lúc Phương Hầu gia qua đời, Hầu gia phu nhân suốt ngày đau khổ nhớ thương phu quân, khiến Phương Tiểu Hầu gia sau khi được sinh ra thân thể đã yếu kém nhiều bệnh, Phương lão phu nhân chỉ có một đứa cháu này, sợ tôn tử chết non, nghe người ta nói nam hài nếu nuôi dưỡng như nữ nhi thì có thể tránh đi tai họa, nên thuở nhỏ hắn được coi như nữ hài tử mà nuôi dưỡng, cho đến năm mười một tuổi dưới sự cầu tình mãnh liệt của Hầu gia phu nhân, Phương Tiểu Hầu gia mới có thể khôi phục thân phận nam nhi, tục truyền, lúc trước Phương Tiểu Hầu gia cảm thấy kỳ quái tại sao cấu tạo sinh lý của mình không giống những bé gái khác, câu chuyện bị truyền đi trở thành chuyện cười nổi nhất của cả kinh thành lúc bấy giờ.



Mà những bé trai khác, khi đến mười tuổi mà còn giả gái thì thực dễ bị người nhìn thấu, còn hắn, cố tình lại có một khuôn mặt như phù dung mà những bé gái chưa chắc đã có được.



Ngự Phượng Đàn tuy rằng tuyệt sắc, nhưng nhìn hắn, chỉ cảm thấy đây đích thật là nam nhân, còn nhìn vào Phương Bảo Ngọc, quả thực là đực cái khó phân biệt.



Nghe nói lúc trước khi bảy tám tuổi, Phương Bảo Ngọc nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, còn nói muốn gả cho Ngự Phượng Đàn làm thê tử, mỗi ngày đi theo phía sau Ngự Phượng Đàn, sau khi biết mình là nam nhi mà không phải nữ nhi, hắn vẫn đặc biệt thích kề cận Ngự Phượng Đàn.
Đài chủ chờ sáu người lên đài, liền tuyên bố: "Ải thứ hai bắt đầu, trên đài có ba tổ phân chia theo hàng, mỗi một hàng, đều có đủ loại câu hỏi làm chướng ngại vật, yêu cầu tham gia phải là một nam một nữ phối hợp, cần giải đáp toàn bộ vấn đề, mới có thể về đích, mà người đạt đích, vẫn chưa được coi là đội về nhất. Sau khi ải thứ 2 kết thúc, đội về đầu tiên sẽ được 100 lượng bạc, đội về thứ hai được 100 đồng tiền, mà đội về thứ ba, thì chỉ có 50 đồng tiền, kế tiếp chính là vòng thứ ba, từng tổ nhỏ sau khi nhận tiền thưởng, nếu lấy được càng nhiều bạc, mua được càng nhiều thứ có thể chiếm được diện tích càng lớn, thì tổ đó chính là đội chiến thắng cuối cùng."



Cách chơi này thực mới mẻ, cũng thực sự có thể khơi mào ý chí chiến đấu của người khác, bởi vì đây không phải chỉ trả lời vấn đề, hơn nữa còn cần trí lực, làm thể nào để dùng số tiền đó mua được thứ chiếm diện tích lớn nhất.



Đài chủ sau khi nói xong liền quay sang hỏi sáu người: "Các vị đã hiểu luật chơi chưa?"



Tứ hoàng tử mặt không chút thay đổi, Ngũ hoàng tử cười gật đầu, Ngự Phượng Đàn nhẹ gật cằm, An Ngọc Oánh ánh mắt luôn dừng ở trên người Ngự Phượng Đàn, từ trong cổ họng đáp lời. An Tuyết Oánh thì ôn nhu cười với đài chủ: "Chúng ta hiểu rồi."



Sau khi nghe được câu trả lời, đài chủ liền nâng tay: "Mời các vị tiểu thư đứng vào các dãy phía trước."



An Ngọc Oánh đi đến hàng đầu tiên, Vân Khanh để An Tuyết Oánh đi đến hàng thứ hai, mình đứng lại ở hàng cuối cùng.



"Tiếp theo, mời các công tử lựa chọn mình sẽ cùng tổ với ai." Đài chủ sang sảng cười, vươn tay mời ba nam tử khí chất khác nhau, lại xuất sắc như nhau.



Dưới đài người xem náo nhiệt, nhất thời đều sôi trào hừng hực, xem qua các trò chơi, nhưng thật chưa từng từng nghe nói tới cách chơi này, hơn nữa ba vị tiểu thư trên đài, An Ngọc Oánh khí chất cao ngạo, An Tuyết Oánh khí chất dịu dàng, Thẩm Vân Khanh lại thanh đạm tao nhã, mỗi một người đều xinh đẹp loá mắt, các công tử liền trở nên sôi nổi, nói nếu là mình lên đài, thì sẽ chọn người nào.



Mà nhóm thiên kim tiểu thư lại không thể lớn tiếng bàn luận như các công tử, đáy mắt cũng toát ra vẻ hâm mộ, nghĩ mình nếu có một chút tài hoa, có thể đi lên cùng Cẩn Vương thế tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử chơi trò này thì quá tốt rồi.



Ba nữ tử trên đài, sau khi nghe đài chủ nói thế, An Tuyết Oánh lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, khung cảnh này quả thật có chút dạn dĩ, chẳng qua vào đêm Thất Tịch, sẽ không có người trách cứ, chỉ là bản thân vẫn có chút thẹn thùng, mà An Ngọc Oánh với vẻ mặt mong chờ nhìn Ngự Phượng Đàn, cặp mắt kia sáng rọi cơ hồ muốn hóa thành một bàn tay, trực tiếp kéo Ngự Phượng Đàn đến bên cạnh nàng ta.