Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 371 : Quận Chúa Hòa Thân (2)
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Đang lúc mọi người giằng co thì Quận chúa Quý Thuận đi tới. Hôm nay nàng ta mặc chiếc váy dài thêu những đóa hoa nhỏ màu tím, trên mắt kẻ một đường kẻ chếch lên. Từ giữa đám người nàng ta đi đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn thể hiện vẻ mặt ngây thơ động lòng người hỏi: "Thơ từ gì vậy? Ta đã bỏ lỡ điều gì rồi sao?"
Lâm Chân nhìn thấy Quận chúa Quý Thuận thì chân bắt đầu không tự chủ được mà lui về sau mấy bước. Cũng may nàng ngồi ở trong nhà thủy tạ còn Quận chúa Quý Thuận ở ngoài gian nhà nên nàng chưa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy mặt nhưng sắc mặt cũng đã có chút trắng bệch.
Cổ Thần Tư nhìn thấy Quận chúa Quý Thuận thì thần sắc cũng không được tốt lắm, chỉ là người nàng nhìn trúng không phải làNgự Phượng Đàn cho nên cũng đỡ hơn.
Ngự Phượng Đàn thoáng nhìn qua Hách Liên An Nguyên rồi cười khẽ, quay đầu nói với Quận chúa Quý Thuận: "Đang nói về Quận chúa Vận Ninh và Cổ tiểu thư, rốt cuộc là ai đạo thơ của ai."
Không nghĩ tới Ngự Phượng Đàn lại để ý đến mình cho nên Quận chúa Quý Thuận trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, quay đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh đang đứng trong gian thủy tạ. Nàng ta hôm nay tâm tình không tệ, nhưng sự chán ghét đối với Vân Khanh tuyệt đối sẽ không vì tâm tình tốt mà biến mất, nếu không phải cần Vân Khanh đi hòa thân thì nàng ta đã sớm muốn cho người giết nàng ấy rồi.
Do vậy khi nghe được chuyện đạo thơ Quận chúa Quý Thuận tỏ rõ sự khinh thường nói: "Cổ tiểu thư ở kinh thành nổi danh lâu nay còn cần đạo thơ của người khác sao? Chỉ có người không có danh tiếng mới làm ra chuyện như vậy thôi!"
Thanh âm của nàng yêu kiều ôn nhu rất xứng với tướng mạo khiến Hách Liên An Nguyên cũng nhìn thêm vài lần. Nếu chỉ luận dung mạo thì Quận chúa Quý Thuận không sánh bằng Vân Khanh, nhưng thứ Hách Liên An Nguyên nổi lên hứng thú chính là Quận chúa Quý Thuận có vẻ thân cận với Ngự Phượng Đàn hơn.
Bên kia Tam hoàng tử đã lật xem một chồng giấy chép thơ nói: "Trong tay bản hoàng tử cũng không có bài thơ của Thẩm tiểu thư."
Ngay từ đầu hắn vẫn là tự xưng là ‘ta’ bây giờ đã đổi thành ‘Bản hoàng tử’, có thể thấy là đang gây áp lực cho Vân Khanh.
Cổ Thần Tư đương nhiên biết Tam hoàng tử đang giúp nàng, cho dù Tam hoàng tử trong tay có cầm bản thảo cũng sẽ đem bản thảo kia trở thành không có, huống chi Cổ Thần Tư đã sớm đem bản thơ của Vân Khanh bảo Ma ma bên người xé nát rồi nên dĩ nhiên càng không thể tìm thấy. Hiện giờ ngay cả Quận chúa Quý Thuận cũng đứng về phía nàng nên càng thêm vững tâm mở miệng nói: "Cái này thật kỳ quái, Quận chúa Vận Ninh nếu đã nộp thơ rồi làm sao có thể không có. Nếu là ngươi tự mình viết vì sao lại không tự mình đi nộp lại còn cố ý nói đến An tiểu thư. Các ngươi mặc dù là bạn tốt nhưng bằng hữu cũng không thể cấu kết với nhau làm việc xấu."
"Ngươi..." Lời nói ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’ đã là khó nghe đến cực điểm. An Tuyết Oánh nhịn không được tiến lên trước vài bước nhưng lại bị Vân Khanh vươn tay ngăn cản; chỉ thấy nàng bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nói với mọi người: "Kỳ thật bài thơ này đúng là không phải ta làm."
Nàng vừa nói như vậy khi đến tai mọi người liền trở thành nàng đã không có bằng chứng thuyết minh bài thơ là do mình làm. Thì ra Quận quân Vận Ninh đúng là ngu ngốc, tự thấy đạo thơ bất thành nên đã phải thừa nhận rồi.
Đương nhiên cũng có nhiều người lại không nghĩ như vậy. Ngự Phượng Đàn, Tứ hoàng tử, Cảnh Trầm Uyên, An Sơ Dương đều biết Vân Khanh là người có tính cách như thế nào. Nàng đã muốn náo động thì hoàn toàn không cần phải trộm thơ như vậy, nếu chỉ biết trang điểm long trọng thì dù là có tài cách mấy cũng không bằng một nụ cười khi quay đầu của tuyệt thế mỹ nhân.
Sắc mặt Cổ Thần Tư lộ rõ vẻ đắc ý cho rằng nàng ta dù là Quận chúa nhưng cũng chỉ là người mới tới kinh thành mà thôi. So với mình thì tính là cái gì, còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận. Đắc ý trên mặt chưa kịp hiện ra hết đã nghe câu tiếp theo của Vân Khanh mà tức giận đến mức muốn hộc máu ngay tại chỗ.
"Ta đối với thơ từ không phải thập phần tinh thông. Bài《 Vịnh Cúc 》là trong bản thơ ký của Ngoại Tổ Phụ tìm được. Theo trên ấy ghi lại là Ngoại Tổ Phụ và Tổ mẫu lúc cùng nhau đối nguyệt ngâm thơ thì viết ra. Vừa rồi nhất thời không nghĩ ra bài thơ nào hay nên ta liền viết ra một bài để chiếm chút phân lượng. Ngoài bài《Vịnh Cúc 》còn có hai bài khác. Nếu Bảng Nhãn lang cảm thấy có hứng thú với thơ ca như thế, ta sẽ ngâm hai bài thơ kia cho mọi người nghe vậy."
Vân Khanh vừa nói như vậy vẻ mặt của Tư Bồi Thạch cũng có chút ngẩn ra. Vừa rồi hắn ta cao giọng ca ngợi như vậy chính là muốn nịnh bợ Tam hoàng tử, lúc này lại nghe được Vân Khanh nói bài thơ này là năm đó đại nho Tạ Thư Thịnh cùng thê tử đối thơ, phải biết rằng thê tử của Tạ Thư Thịnh chính là Ngoại Tổ Mẫu của Vân Khanh cũng là một tài nữ xuất thân danh môn.
Nhưng Vân Khanh căn bản là không thèm suy nghĩ đến tâm tình của hắn, nàng trầm giọng ngâm từng tiếng rõ ràng: "Bài thứ hai:
《Vấn Cúc 》
Dục tấn thu tình chúng mạc tri,
Nôm nôm phụ thủ khấu đông ly,
Cô tiêu ngạo thế giai thuỳ ẩn?
Nhất dạng khai hoa vị để trì?
Phố lộ đình sương hà tịch mịch?
Nhạn quy cung bệnh khả tương ti (tư)?
Mạc ngôn cử thế vô đàm giả,
Thật lòng mà nói làm phụ mẫu chẳng ai muốn con gái của mình phải gả ra ngoài như vậy. Phải biết rằng để làm Thái Tử Phi thì ít nhất phải là đích nữ, có nhà nào mà không dành vô vàn sủng ái cho đích nữ nên ai nấy đều hi vọng người xui xẻo này không phải là mình.
Bên cạnh đó cũng có những mẫu thân đặc biệt nhạy bén với chính trị đã cảm thấy được đột nhiên trong những ngày gần đây Thẩm Vân Khanh của Đột An Bá phủ được thăng liền hai cấp thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trương Các lão cúi đầu nhìn xuống không nói một lời, ánh mắt có chút lạnh nhạt. Cảnh Trầm Uyên thì chau mày nhìn về Vân Khanh, hắn trở về chưa tới hai ngày nhưng cũng đã nghe đến chuyện Vân Khanh được thăng làm quận chúa, lúc ấy đã cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay xem ra quả nhiên là có ẩn tình.
An Sơ Dương sắc mặt trầm lãnh, ngón tay gắt gao nắm lấy cái chén, khóe miệng hơi nhếch. An Tuyết Oánh nhìn vào mắt ca ca mình trong lòng cũng trở nên khẩn trương, nàng mơ hồ cũng cảm giác được là Vân Khanh sắp xảy ra chuyện.
Tuy rằng Quận chúa Quý Thuận bị giáng xuống làm quận quân nhưng chỗ ngồi vẫn là bên người Tây Thái Hậu. Điều này đủ để chứng minh tuy nàng ta bị giáng cấp nhưng kì thực trừ bỏ danh vọng hơi thấp thì những việc khác đều như lúc trước, không hề giống như nàng ta đang bị trừng phạt mà không còn địa vị. Lúc này trên mặt nàng ta mang theo ý cười lạnh lùng chờ Tây Vực sứ thần đem Thẩm Vân Khanh rước đi. Sau đó khi đến biên cảnh nàng ta lại an bài người hủy đi dung mạo của Thẩm Vân Khanh. Dù sao lúc đó cũng đã ra khỏi Đại Ung nên phát sinh chuyện gì cũng không còn liên quan đến Đại Ung nữa. Thẩm Vân Khanh khi ấy cũng chỉ có thể tự than mình xui xẻo, trải qua quãng đời bi thảm còn lại.
Thẩm Mậu hôm qua vừa trở về phủ, lúc này nghe được lời của Minh Đế trong lòng cũng hơi khẩn trương. Ông cũng chỉ có một mình Vân Khanh là ái nữ mà nữ nhi của mình dung mạo xuất sắc nhất trong đám thiên kim khuê tú do vậy nếu bị Tây Vực Thái tử xem trọng cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng ông càng lo lắng chuyện gì thì cố tình chuyện đó lại xảy ra.
Chỉ nghe Minh Đế lớn tiếng gọi: "Đột An Bá, Quận chúa Vận Ninh đoan trang quý nhã, đức hiếu lưỡng toàn. Trẫm cảm thấy với tài năng của nàng nhất định có thể đảm nhiệm chức Thái tử phi Tây Vực."
Minh Đế vừa nói như vậy Thẩm Mậu toàn thân run lên, nửa tháng vừa rồi chịu đủ phong ba trên biển Liệt Nhật đã tạo ra làn da sẫm màu nay cũng có chút trắng bệch. Ông đứng lên từ chỗ ngồi rồi đi đến trong sảnh cung kính nói: "Bệ hạ thật quá khen. Thần nữ thuở nhỏ sinh trưởng trong gia cảnh thương nhân không hiểu quy củ, kiêu căng khinh cuồng, không thông lễ nghi, không dám nhận là điển hình của quý nữ Đại Ung." Ông đè xuống bối rối trong lòng nêu lên những điều Vân Khanh không thích hợp, thậm chí còn nói ra xuất thân với ý tứ muốn Minh Đế cảm thấy nàng chỉ là con gái của một thương nhân thì làm sao xứng đứng bên cạnh Thái tử.
Nữ nhi của ông là bảo bối, cái gì cũng giỏi hơn người khác nhưng lúc này Thẩm Mậu buộc phải nói những lời trái lương tâm. Ông tình nguyện nữ nhi của mình bị mọi người nói là ngu ngốc cũng không muốn nữ nhi phải gả đến nơi xa xôi ngoài ngàn dặm, một năm không được gặp tới một lần.
Tạ thị từ lúc Thẩm Mậu đứng lên cũng bắt đầu khẩn trương. Chẳng riêng Thẩm Mậu run rẩy, tay của Tạ thị cũng phát run. Minh Đế mở miệng liền nói đến Vân Khanh thì rõ ràng là đã sớm nhìn trúng nàng. Nhưng lúc này bà chẳng thể làm được điều gì ngoài việc nhìn Minh Đế và hi vọng hắn cảm thấy thân phận nhà mình thật sự quá thấp không thể xứng với Thái tử Tây Vực.
Oánh phi ở một bên thấy vậy liền cười nói: "Quận chúa Vận Ninh thân phận cao quý, tướng mạo xuất chúng nên làm người hòa thân chính là thích hợp nhất rồi."
Nàng ta nói chuyện vượt cấp như vậy khiến Hoàng hậu vốn có chút mất hứng nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt của Vân Khanh thì không mở miệng ngăn cản Oánh phi mà để nàng ta tiếp tục châm ngòi thổi gió.
Tiết Quốc công ngồi ở đối diện mặt mày cũng đầy vẻ lãnh ý. Hắn đối với Thẩm Vân Khanh đã sớm mang lòng thù hận, trước kia phái ra hai nhóm ám sát mà lần nào cũng chưa kịp tiếp cận Thẩm Vân Khanh đã vô duyên vô cớ biến mất, từng người ra đi đến nay cũng chưa có người còn sống trở về.
Một lần thì cũng thôi mà đây lại liên tiếp hai ba lần đều như vậy nên hắn biết nhất định có người đang âm thầm bảo hộ Thẩm Vân Khanh, hơn nữa thế lực này rất cường đại nếu không thì làm sao có thể nào tiêu diệt được những đám sát thủ hắn phái đi. Điều này chứng minh nếu muốn ở kinh thành lặng yên mà xử lý Thẩm Vân Khanh thì thật sự vô cùng khó khăn, nhưng nếu ra khỏi Đại Ung mà gả đến Tây Vực với đường xá xa xôi thì Tiết Quốc công không tin là hắn không có cơ hội xuống tay. Cho dù không có cơ hội, việc gả đến Tây Vực đối với Thẩm Vân Khanh cũng là một loại tra tấn!
Hơn nữa Thái tử Hách Liên An Nguyên có nhiều thê thiếp, dân chúng Tây Vực bưu hãn, nữ tử không mảnh mai như Đại Ung. Thẩm gia giàu có nên từ nhỏ Thẩm Vân Khanh được nuông chiều, đồ dùng rồi ăn mặc không chỗ nào là không được tỉ mỉ sắp xếp nên khi đến sa mạc bão cát đầy trời lại chịu đủ khi nhục thì thân hình mềm mại kia chưa chắc đã qua nổi hai năm liền hương tiêu ngọc tẫn!
Lúc này Tiết Quốc công liền lên tiếng nói: "Quả thực Quận chúa gả cho Thái tử luận thân phận, địa vị đều thập phần thỏa đáng. Hơn nữa đây còn là việc vui đầu tiên trong mối liên minh hữu hảo giữa Tây Vực và Đại Ung ta."
Hách Liên An Nguyên nắm chén rượu uống một ngụm, trong mắt vừa mang theo tức giận lại vừa có ý châm biếm, sau đó liên tục uống thêm vài chén. Hách Liên An Tố nhìn nữ tử ở đối diện sắp bị chỉ hôn, vẻ mặt nàng bình thản ngồi yên cũng chẳng vội vàng, ngón tay trắng noãn cầm lên chén rượu bạch ngọc càng tôn lên ngón tay tinh khiết như ngọc, đôi mắt trầm tĩnh như nước, thân hình như một món ngọc khí hoa mỹ lại không đơn điệu, tựa như mảnh lá tùng bị gió xuân thổi qua mang theo vô vàn diễm lệ khắp nơi phồn hoa.
Nghe được lời của Oánh phi cùng Tiết Quốc công, Minh Đế cười ha hả: "Đột An Bá, ngươi xem đi. Các triều thần đối với Quận chúa tán thưởng không ngừng, có thể thấy được ngươi đối với nữ nhi yêu cầu quá cao. Với tài hoa dung mạo của Quận chúa, trẫm tin tưởng nhất định có thể làm đại diện cho quý nữ của Đại Ung."
Ý của Minh Đế như vậy đã khẳng định rõ ràng, không muốn tiếp nhận những ý kiến khác. Trong lòng Thẩm Mậu gấp gáp như lửa đốt, lần đầu tiên cảm thấy nữ nhi không nên sinh ra xinh đẹp như vậy khiến hôm nay phải gả đến một địa phương quỷ quái xa xôi. Về sau ông muốn gặp được nữ nhi thì phải làm sao bây giờ!
Cảnh Trầm Uyên chau mày trong đầu nghĩ nhanh liệu có biện pháp gì để Vân Khanh không cần phải đi hòa thân hay không. Lần hòa thân này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Vân Khanh sắc mặt lại thản nhiên không có gì biến hóa, nhìn thoáng qua lại làm cho người khác cảm thấy nàng đã bị tin này dọa sợ đến ngây người nên không kịp phản ứng. Nhưng Cảnh Trầm Uyên lại biết rõ nghĩa muội này của hắn tuyệt đối không phải là người nhu nhược như bề ngoài, lúc này trong đôi mắt kia lại mang sự bình tĩnh khác thường, không ai có thể thăm dò.
Tạ thị nghe được lời Minh Đế liền muốn đứng lên tiến lên phía trước, bà tình nguyện bị Minh Đế xử tội phạm thượng chỉ cần không khiến nữ nhi của mình phải đi hòa thân. Bằng bất cứ giá nào bà cũng phải cầu xin bệ hạ thu hồi chỉ lệnh...
Đúng lúc này lại nghe được một tiếng hô phản đối truyền đến: "Quận chúa Vận Ninh không thể hòa thân!"