Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 373 : Quận Chúa Tranh Bá (2)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Trên mặt Ngự Phượng Đàn ẩn chứa một tầng lãnh ý như hoa đào tháng ba dính chút sương đêm, có vẻ như đã bị Hách Liên An Nguyên chọc tức đến độ giấu không được tâm tình hắn lạnh lùng nói: "Chẳng qua Thái tử chỉ là muốn cưới một quận chúa mà thôi. Ở đây ngoài Quận chúa Vận Ninh, Quận chúa Quý Thuận thì còn có Quận chúa Mộc Vụ, vì sao ngươi không quan tâm một chút!"



Quận chúa Mộc Vụ vẫn ngồi ở phía dưới thờ ơ uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng còn trêu chọc đùa giỡn Phương Bảo Ngọc từ xa, ai ngờ Ngự Phượng Đàn đột nhiên chuyển đề tài đến nàng liền ngẩng đầu nhìn Hách Liên An Nguyên nhíu mày cười, ánh mắt có chút trêu tức nói: "Thái tử, hay là ngươi quan tâm đến ta một chút".



Hách Liên An Nguyên một khi đã đến Đại Ung hòa thân đương nhiên đối với những đối tượng có thể hòa thân cũng đã tìm hiểu đôi chút. Người đang mặc nam trang, khuôn mặt hơi mang chút anh khí lại ẩn chứa sự thông tuệ lại có phong thái nói chuyện khá hào sảng này chính là nữ nhi duy nhất của Bình Nam Vương - Quận chúa Mộc Vụ.



Bình Nam vương phủ đặt tại Vân Nam phủ, trong tay có mười lăm vạn quân Mộc gia, ai nấy đều là tinh anh, ở trên chiến trường lấy một địch mười không phải là thần thoại. Hơn nữa Quận chúa Mộc Vụ thuở nhỏ đã đi theo Bình Nam Vương thao quân, lên chiến trường nên rất quen thuộc binh pháp, võ nghệ siêu quần, nếu thật sự có thể lấy về thì so với lấy Quận chúa Quý Thuận để trêu tức Ngự Phượng Đàn thì có lợi hơn rất nhiều.



Lúc này trên mặt Hách Liên An Nguyên liền lộ ra thần sắc mừng rỡ vô cùng, chắp tay nói: "Nghe danh Quận chúa Mộc Vụ đã lâu mà hôm nay mới gặp. Nếu Quận chúa đã mở kim khẩu muốn ta quan tâm một chút thì ta nhất định không thể bác bỏ hảo ý. Xin Bệ hạ chọn ra một người giữa Quận chúa Mộc Vụ và Quận chúa Quý Thuận để làm Thái Tử Phi của ta!"



Minh Đế tuy rằng thích Hùng Yên Thải nhưng đây là trong thường ngày còn một khi dính dáng đến lợi ích, hơn nữa lại còn liên quan đến lợi ích của Đại Ung Triều thì Hùng Yên Thải chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử mà thôi.



So với Hùng Yên Thải với chức quận chúa hữu danh vô thực này thì Quận chúa Mộc Vụ là người thừa kế đời sau của Bình Nam vương phủ và cũng là thống lĩnh đời sau tiếp quản mười lăm vạn quân Mộc gia nên nếu đem Quận chúa Mộc Vụ gả đi, vậy thì mười lăm vạn quân Mộc gia nên xử trí như thế nào.



Quân Mộc gia chỉ nhận thức người Mộc gia, còn những người khác đều không nghe theo. Muốn cho bọn họ đi theo Quận chúa Mộc Vụ đến Tây Vực – điều này Minh Đế tuyệt đối sẽ không cho phép, nhưng nếu để cho quân Mộc gia toàn bộ giải tán thì ông càng cảm thấy đau lòng. Vân Nam vẫn là nơi rối ren có nhiều bất ổn, dưới sự thống trị của Bình Nam Vương thì đến nay mọi chuyện đều an ổn. Nếu mạo muội khiến Bình Nam vương phủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trước hết chính là đi ngược tổ huấn, thứ hai nếu Vân Nam nổi lên bạo loạn thì sẽ khiến ông càng thêm nhiều phiền não.



Minh Đế trong đầu so sánh một lúc đành thở dài, Hách Liên An Nguyên chắc chắn đã muốn Quận chúa Quý Thuận vậy thì tứ hôn đi.



Từ một góc độ khác mà nói, Hách Liên An Nguyên bề ngoài anh tuấn, xuất thân bất phàm, ở Tây Vực quốc có được thực quyền cũng không phải là một nhân vật bù nhìn. Nếu Quận chúa Quý Thuận có thể khiến cho Hách Liên An Nguyên vui thích, đến lúc Hách Liên An Nguyên đi lên vị trí Tây Vực Vương thì vinh hoa phú quý của nàng ta cũng không phải bày ở trước mắt sao. Quận chúa Quý Thuận không phải Thẩm Vân Khanh, nàng ta sau khi gả ra ngoài còn có Minh Đế và Tây Thái Hậu làm chỗ dựa ở phía sau. Tây Vực nếu muốn quan hệ hữu hảo của hai nước không bị tổn hại thì đương nhiên sẽ phải đối tối với Quận chúa Quý Thuận.



Nghĩ như vậy trong lòng Minh Đế liền thoải mái hơn, sắc mặt cũng trở nên hiền hòa nhìn Thái tử Tây Vực nói: "Khó thấy được Thái tử si tình như thế, Trẫm vài lần thử lòng ngươi cũng không sửa tâm ý. Quận chúa Quý Thuận chính là cháu bên họ ngoại của Trẫm nên gả cho ngươi cũng thích hợp. Trẫm cũng nguyện ý tứ hôn cho các ngươi để giúp đạt thành tâm nguyện."



Thật ra Hách Liên An Nguyên cảm thấy Quận chúa Mộc Vụ tốt hơn một chút nhưng cũng biết chỉ cần Minh Đế không phải là một hôn quân thì tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định như thế. Dù sao thì hắn ta cũng đã đạt được mục đích của mình vì thế lên tiếng tạ ơn: "Hoàng đế thánh minh."



Thanh âm vừa dứt, khuôn mặt hắn ta mang theo một phần đắc ý cùng khiêu khích trông thấy sắc mặt Ngự Phượng Đàn trở nên trắng bệch, ánh sáng trong mắt liên tục lóe lên rõ ràng đã bị chọc tức thì lại càng kiêu ngạo hơn.



Mưu kế thế này cũng dám khoe khoang trước mặt hắn. Bây giờ nữ tử trong lòng bị giành đi rồi thì có thống khổ không.




Nếu là trước kia thì làm gì Cảnh Hựu Thần dám làm như thế? Hắn chỉ có thể tới lấy lòng nàng chứ nào đâu có dám động thủ!



Nghĩ đến đây Nhị công chúa không khỏi nổi giận xung thiên muốn động thủ với Quận chúa Quý Thuận nhưng lại chợt nhớ ra nơi này là yến hội nên cánh tay đang muốn nâng lên liền thu trở về, gầm nhẹ nói: "Ngươi nói ta vậy còn ngươi thì sao, thích Ngự Phượng Đàn lâu như vậy nhưng không phải cũng bị đưa đi hòa thân. Giả thì vẫn là giả. Cho dù ngươi được phong công chúa nhưng thực chất chính là quận chúa, có thể giống một công chúa thật sự hay sao? Ta tuy rằng không được hoan nghênh nhưng người ta gả là người trong lòng ta, mỗi ngày cùng hắn ở chung một chỗ. Ngươi thì có thể sao? Ngươi phải đi lấy Thái tử Tây Vực xa lạ, đến chỗ chỉ có sa mạc, sau này không cần nói tới việc muốn nhìn Ngự Phượng Đàn mà ngay cả có thể về nước hay không cũng là một vấn đề!"



Lời nói của Nhị công chúa vô cùng ngoan độc, mỗi một câu đều là nói trúng tâm sự của Quận chúa Quý Thuận. Đúng vậy, nàng ta thích Ngự Phượng Đàn, ngay từ nhỏ đã thích. Nhưng giờ đây nàng không có gả cho hắn mà ngược lại phải gả cho một Thái tử phế vật, phải dọn đến ở phương xa ngàn dặm nên đáy mắt nàng ta cũng đột nhiên tràn ngập lo lắng.



Nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì Nhị công chúa rất là vui vẻ, dám mắng nàng ư? Ai cũng hiểu rõ chẳng qua không nói. Nàng cũng học dáng vẻ cười lạnh vừa rồi của quận chúa Quý Thuận hừ nhẹ nói: "Ta nếu là ngươi thì ngay lúc nãy đã nhảy ra làm lớn chuyện, sống chết gì cungx không gả cho tên Thái tử Tây Vực. Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng thích ngươi như vậy, nếu ngươi làm náo lên thì họ cũng sẽ không ép ngươi phải gả ra ngoài!" Nhị công chúa lúc ấy ngồi nhìn đã cảm thấy Quận chúa Quý Thuận không hề biết cách tận dụng lợi thế, nếu là nàng thì đã sớm náo lớn làm cho việc tứ hôn này không thể nào khác tiếp tục tiến hành!



Đúng là quá ngu ngốc! Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao? Quận chúa Quý thuận nhìn Nhị công chúa liếc mắt xem thường. Con công chúa ngu xuẩn này đến bây giờ còn không phát hiện ra mình bị Minh Đế và Hoàng hậu ghét bỏ ở điểm gì. Ngu như vậy, cũng may mắn là sinh ra trong Hoàng gia. Nếu lúc ấy trong tình huống đó mà nàng nhảy ra gây chuyện thì mới thực sự là ngu như heo.



"Ngươi cho là ai cũng giống ngươi sao, phải gây lớn chuyện khiến ai ai cũng ghét như ngươi mới là đúng sao!” Quận chúa Quý Thuận thật sự không chịu nổi dáng vẻ ngu ngốc của Nhị công chúa liền không buồn nhìn nữa, chuyển ánh mắt sang chỗ khác.



Vừa vặn thấy Vân Khanh và Lâm Chân, An Tuyết Oánh đang cười vui vẻ. Nụ cười kia chói mắt giống như Hồng Mai trong đêm tuyết đâm vào hai mắt Quận chúa Quý Thuận cơ hồ muốn rơi lệ.



Thẩm Vân Khanh, người nên đi hòa thân là ngươi, là ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không thay thế ngươi đi hòa thân!



"Ngươi nói đi, bài thơ lúc ấy đúng là do Ngoại Tổ Mẫu ngươi viết à?" An Tuyết Oánh nhớ tới bài thơ lúc ở trong đình thì cảm thấy có chút kỳ quái. Nếu Vân Khanh nói muốn tham gia tỷ thí thơ ca thì có lẽ sẽ không dùng thơ của người khác.



"Chẳng nói như thế thì làm sao có thể khiến Cổ Thần Tư lộ mặt.” Vân Khanh bưng một ly nước trái cây uống xong, khóe môi hiện lên ý cười mang theo chút trêu chọc cùng giảo hoạt.



An Tuyết Oánh nhất thời khen: "Ta biết mà, bài thơ kia nhất định là do ngươi viết. Lúc trước ở Bạch Lộc Thư Viện thì phu tử đã nói ngươi viết thơ hay rồi. Chỉ tiếc, người nên được khen ngợi là ngươi mới đúng." Lúc ấy mọi người chung quanh đều khen ngợi bài thơ không dứt, nếu biết là Vân Khanh viết thì chắc chắn sau khi kinh sợ ngây người qua đi thì về sau bọn họ đều không dám coi khinh Vân Khanh nữa.



"Muốn cái thanh danh kia làm cái gì, ngược lại càng mệt. Hơn nữa ta cũng không thích cái danh dự kia." Về thơ ca là do kiếp trước thường xuyên buồn bực ở trong nhà đối nguyệt ngâm thơ mà ra, kiếp này tinh lực của nàng đều đặt trên những thứ hữu dụng thực tế như học thêm y thuật, xem thêm sách sử. Bây giờ đối với nàng mà nói thì những thứ này tuyệt đối so với biết ngâm thơ còn thực dụng hơn nhiều.



Vân Khanh nói xong đem chén bạch ngọc cầm trên tay buông xuống rồi ngẩng đầu lên thì vừa hay trông thấy Quận chúa Quý Thuận đang đứng ở một góc trong điện xoay đầu lại, đôi mắt được kẻ hếch lên trực tiếp nhìn về phía Vân Khanh, giữa trán lộ ra một cỗ lệ khí nồng đậm, lạnh lẽo đáng sợ giống như đêm tối vô tận không một ánh trăng sao rọi tới được.