Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 382 : Oánh phi đau bụng
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Vân Khanh đỡ Oánh phi một đoạn đường từ linh đường đi đến gian phòng đã chuẩn bị xong ở trong hậu viện. Bởi vì Oánh phi thân phận tôn quý, thêm vào đó trong bụng nàng ta lại có long chủng, hai cung nữ Thái Hoa và Nhụy Hoa trên đường đều rất căng thẳng, rất sợ Oánh phi xảy ra bất trắc gì, liên lụy hai người bọn họ.
Vân Khanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Oánh phi, chỉ cẩn thận đỡ nàng ta, để tránh nàng ta té ngã lại tính đổ lên trên người mình, người đi lại bên cạnh nhìn thấy bọn họ đều tránh ra, hành lễ từ xa.
Đến trong phòng, Nhụy Hoa lấy áo khoác choàng trên người Oánh phi xuống, Thái Hoa lúc này mới đỡ Oánh phi ngồi nửa người ở trước giường, Oánh phi lúc này tốt hơn chút so với lúc nãy, không có động một tí là rên rỉ đau đớn.
Vân Khanh nhìn Oánh phi đang dựa lên gối dựa to ở đầu giường, quay đầu nói với Thái Hoa: “Oánh phi không khỏe, có ngự y đi theo hay không, bảo hắn mau chóng qua đây xem thử.”
Thái Hoa gật đầu đồng ý, nhưng không lập tức đi ra, đầu tiên là cầm chăn đắp lên cho Oánh phi, nghe Oánh phi thấp giọng nói: “Không sao, vừa rồi có lẽ là đứng lâu quá, cộng thêm trong lòng có nỗi đau thương, nghỉ ngơi một chút cũng sẽ ổn thôi. Nhụy Hoa, đi đổ chậu nước vào đây cho bổn cung, sau đó giúp bổn cung cầm thuốc mỡ phòng ngừa váng đầu đó đến đây.”
Nhụy Hoa vâng dạ lui ra ngoài, Vân Khanh mỉm cười: “Oánh phi, nếu cảm thấy nghỉ ngơi là ổn, vậy ta cũng sẽ không ở lại đây nữa.”
“Ngươi đi rồi thì sẽ chỉ một mình ta ở lại chỗ này.” Oánh phi nhìn Vân Khanh, đôi mắt như nước quét một lượt lên mặt của Vân Khanh:
“Chi bằng quận chúa ở lại đây ngồi một lát, đợi chút nữa lại cùng ta đi.”
Vân Khanh nhìn nàng ta một chút, dường như đáy mắt còn có chút ý cười: “Oánh phi, hôm nay sao lại muốn nói chuyện với ta vậy?”
Oánh phi không ngờ đến Vân Khanh có thái độ này, căn bản là không che giấu điều gì, trực tiếp cho rằng hai người không thể nói chuyện với nhau, bất giác một tay xoa bụng. Động một chút, Thái Hoa lập tức điều chỉnh vị trí của gối dựa lớn cho nàng ta, để nàng ta dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó lại đứng sang một bên.
Lúc này biểu cảm trên khuôn mặt của Oánh phi không đau khổ như lúc bắt đầu, vẻ mặt đều giãn ra, nhìn Vân Khanh khẽ cười một tiếng: “Thẩm Vân Khanh, bây giờ ngươi cũng không cần giả bộ nữa, ngươi cho rằng ta không biết. Ngọc Oánh bị hãm hại, cậu bị người ta giết chết, mẫu thân ta bây giờ nằm trên giường không ngừng nôn ra máu, tất cả những điều này đều là ngươi một tay sắp đặt.”
Vân Khanh nghe vậy khẽ nhíu mày: “Lời Oánh phi nói, Vân Khanh quả thật không hiểu. Cái chết của Tiết đại nhân không phải bệ hạ đã đưa ra kết luận rồi sao? Nếu Oánh phi có cách nghĩ khác, chi bằng nói với bệ hạ. Ta chỉ là một nữ tử trong khuê phòng, đối với tất cả những điều này, ta hoàn toàn không biết.”
Oánh phi giơ tay vừa quẹt một đường trên mép giường, móng bảo vệ dài vạch lên trên chiếc đệm hảo hạng một vết tích rất sâu, khẽ cười nhạt: “Thẩm Vân Khanh, người đàng hoàng trước mặt không nói lời ám muội, việc bản thân ngươi từng làm còn muốn phủ nhận sao?”
Dưới sự nổi bật của trang sức, khuôn mặt của Oánh phi lộ ra vài phần mạnh mẽ, căn bản nhìn không ra một chút nào dáng vẻ không thoải mái, bộ dạng yếu ớt gần như lúc nào cũng có thể ngất đi lúc nãy cũng chỉ là giả bộ mà thôi. Cái chính của hôm nay lẽ nào chính là muốn tại đây tính sổ hết mọi việc trước kia sao?
Vân Khanh xoay người, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, dựa theo phẩm cấp, quận chúa nàng là nhất phẩm, chức vị phi chỉ là nhị phẩm, so với Oánh phi nàng vẫn cao hơn một bậc, cho dù ngồi xuống cũng không có bất cứ sự vượt quá nào. Đôi mắt Oánh phi ngưng lại, không lên tiếng nói, chỉ là dòng lãnh ý trong mắt ngày càng lạnh lẽo.
“Sự việc của An Ngọc Oánh, là bệ hạ tận mắt nhìn thấy, đồng ý với lời của đại sư Tuệ Không, phu nhân Ninh Quốc Công tâm ý chân thành khẩn thiết, một mực nhận lấy tất cả tội danh, bảo vệ con gái, Vân Khanh rất kính phục.” Tình yêu của mẫu thân, về điểm này mà nói, Tiết thị đích thực đáng để tôn trọng, còn về những việc khác, không nhắc cũng được.
Oánh phi nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của nàng, ngón tay càng dùng lực móc lên đệm, tựa như muốn móc ra hình vẽ được vẽ lên thảm len hoa lệ đó: “Nếu tất cả chỉ đơn giản như thế cũng tốt, chỉ là ngươi cho rằng tất cả những điều này làm như thế thì không ai biết, bệ hạ không biết thì không có những người khác biết sao? Thẩm Vân Khanh, những điều ngươi làm với mẫu thân của ta, cậu của ta, sẽ không qua đi dễ dàng như thế này đâu!”
“Nhưng rất dễ nhận thấy, Tứ hoàng tử không phải là người phù hợp đó!” Đôi môi hồng mướt mềm của Vân Khanh lộ ra một ý cười chế giễu, trong gió lạnh như một đóa mai đỏ nở rộ trên môi:
“Vì vậy, vị trí trắc phi của Tứ hoàng tử vẫn nên để lại cho người phù hợp với người làm đi!”
Không biết tốt xấu!
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tứ hoàng tử tỏa ra một tia lệ khí, nhìn thiếu nữ tuy rằng mềm yếu nhưng thực ra lại kiên trì ở trước mặt, trên môi lộ ra một ý cười có thể gọi là tàn nhẫn: “Thẩm Vân Khanh, cô tự mà giải quyết cho ổn thỏa!”
Nếu không phải nhìn nàng thông minh vô song, nhiều lần gây sự chú ý của hắn, khiến hắn chú ý đến nàng, nói chuyện, hắn sẽ không thèm trao đổi điều kiện với con gái của một thương nhân! Nếu hắn đã cho nàng cơ hội, nàng không biết quý trọng, tiếp theo sẽ xảy ra điều gì thì không liên quan đến hắn! Nữ tử thông minh tuy tốt, nhưng nếu không đứng bên cạnh hắn, vậy thì đáng chết!
Trải qua chuyện của Oánh phi, lại bị Tứ hoàng tử chặn lại nói chuyện, lúc Vân Khanh đi đến linh đường, người đều đã đi đến trong sảnh rồi. Vân Khanh tự giễu cợt cười, nàng còn nghĩ thử Tiết Đông Hàm sẽ tức mà ngồi thẳng dậy hay không. Bây giờ nàng cũng sẽ không một mình chen đến linh đường đi thắp hương, thế là nàng theo bọn nha hoàn bước đến chỗ người và quan lại tụ tập.
Trong đại sảnh lúc này đã tập trung tất cả mọi người, quan lại đang ngồi, đến cảnh tượng cũng long trọng hơn lễ chúc thọ của An lão thái quân. Liếc nhìn qua, cảm thấy vô cùng trang nghiêm, xem ra không giống dùng bữa, mà giống là vô cùng thương tiếc chuyện gì đó.
Sau khi Vân Khanh tiến vào, men theo chỗ ngồi tìm được chỗ Thẩm Mậu và Tạ thị đang ngồi. Bây giờ dùng bữa, ngược lại không cần dựa theo phẩm cấp ngồi cùng nhau, An Tuyết Oánh là thân thích của chủ nhân gia, không thể cùng một bàn với Vân Khanh, từ xa nhìn lại, hai người chào hỏi nhau.
Vân Khanh lướt mắt, phát hiện không hề nhìn thấy An Ngọc Oánh. Những nơi kiểu này nàng ta cũng không xuất hiện, có thể thấy uy lực của bốn chữ “yêu nữ hại quốc” trước đây lớn nhường nào. An lão thái quân sau khi có Tiết thị gánh tội danh, cũng không để bà ta xuất hiện, dễ nhận thấy An Ngọc Oánh muốn ra khỏi phủ, chỉ có cách chờ đến sau ngày trở thành trắc phi của Tứ hoàng tử mới có khả năng.
Đây cũng là nàng ta tự mình gây ra, gắn tai tiếng như thế trên người, chính là sự phiền toái. Tứ hoàng tử chắc chắn cũng sẽ không thích nàng ta gả vào phủ, chỉ là Minh đế ban hôn, không có cách nào cự tuyệt mà thôi.
Chính vào lúc mọi người đều đang nghiêm trang trong đại sảnh, uống nước trà, ăn đồ chay, bên ngoài phủ đột nhiên có người đến, dẫn đầu chính là Lý Nguyên - phó tổng quản đại nội bên cạnh Minh đế. Ông vừa bước vào, trong đại sảnh vốn dĩ yên tĩnh càng trở nên yên tĩnh hơn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Chỉ thấy Lý Nguyên vừa tiến vào, khuôn mặt nghiêm nghị đáng sợ, giọng nói hơi sắc nhọn, nói với tất cả mọi người: “Bệ hạ có lệnh! Tất cả mọi người không được rời khỏi chỗ này!”
Trong tang lễ đột nhiên nhận được tin tức như thế này, lập tức có người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Với tư cách là chủ nhân, giữa khuôn mặt của Tiết Quốc Công xẹt qua một vẻ đắc ý cực nhanh, ánh mắt nhanh chóng quét qua nơi có Vân Khanh, vội vàng xuyên qua đám người, đứng ở phía trước, kính cẩn hỏi: “Lý phó tổng quản, không biết bệ hạ có chuyện gì?”
Lý Nguyên gật đầu, sau khi thi lễ với Tiết Quốc Công, mới cất giọng nói: “Sau khi trở về hoàng cung, Oánh phi đau bụng không ngừng! Bệ hạ lệnh tất cả những người có liên quan hôm nay đã tiếp xúc với Oánh phi, lập tức vào cung!”
***
(*) Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể