Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 383 : Bọ ngựa bắt ve
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Thời tiết khô hanh, mưa nhỏ rơi tí tách giữa không trung, xen lẫn khí tức râm mát, không ngừng rơi xuống đất, xuống cây cối, mái hiên. Tường cung màu đỏ thắm bị mưa ướt nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ tối, hoàng cung ngâm mình trong màn mưa âm u, ướt lạnh vô tận.
Sau khi Lý Nguyên tuyên chỉ gọi hàng chục người cùng tiến cung đi theo cả đám người đến Phong Hà cung, vừa vào cửa đã có một luồng khí ấm phả vào mặt, gian phòng đốt lửa than bỗng chốc thổi tan đi khí lạnh dính vào người lúc ở ngoài.
Minh đế và hoàng hậu đều ngồi ở bên trong, sắc mặt nghiêm túc, một đám nội thị và cung nữ hầu hạ đứng bên cạnh, còn có ngự ý cũng kính cẩn đứng ở một bên.
Trong số những người bị gọi tên vào đương nhiên không thiếu người nhà họ Tiết, Hoa thị, Hải thị, Tiết Liên, còn có Vân Khanh, An phu nhân, An lão thái quân, An Tuyết Oánh, còn có An Thuận Hầu phu nhân cũng cùng đi vào. Vì Oánh phi mang thai nên sẽ không đi lại khắp nơi, dù ở trong nhà cũng do người trong nội viện hầu hạ, đa số những người được gặp đều là người thân mà thôi.
Minh đế đang ngồi trên giường trải đệm, trên giường là Oánh phi sắc mặt tái nhợt đang đau khổ nhíu lông mày, một tay cầm thật chặt tay Minh đế.
Minh đế không mở miệng, hoàng hậu ngồi bên liếc nhìn ông, Đông châu trên phượng phục khẽ động đậy theo động tác của bà, tựa như đôi mắt chim phượng hoàng đang đong đưa: “Hôm nay Oánh phi vừa trở về bụng đã đau không ngừng, ngự y vừa chẩn đoán rồi, nói rằng việc đau bụng này tất có điều kỳ lạ, thai nhi đã qua ba tháng rồi, không thể vừa đi bộ một lát đã thành như thế được.”
Oánh phi lập tức khẽ rên một tiếng, vẻ đau thương trong mắt như hạt mưa đóng băng ngoài kia, cất tiếng khóc nói: “Bệ hạ, thần thiếp bảo vệ long chủng, vẫn luôn rất cẩn thận, tuy nói là ra khỏi cung, nhưng cung nữ cũng vẫn luôn hầu hạ bên người, những thứ kiêng ăn cũng đều không dính vào, nước dùng đều đun sôi lên mới dám đụng tới, nhất cử nhất động đều yêu thương không ngớt, thế nhưng vẫn đau bụng đến như vậy, không biết rốt cuộc là do nguyên nhân gì...”
Hoàng hậu nghe xong cũng nói: “Thần thiếp phái đại cung nữ Nhụy Hoa trong cung hầu hạ cẩn thân, Nhụy Hoa là người cũ trong cung, thần thiếp đã hỏi nàng ta, đồ ăn của Oánh phi đều hết sức chú ý, đồ dùng ngày thường cũng không cần đến người khác, hết thảy đều giống với trong cung, ắt hẳn sẽ không tùy ý đau từng cơn.”
Mặt Minh đế hơi sầm xuống, nhìn một đám người trước mặt, sau khi đảo mắt qua, ông quay đầu nói với ngự y: “Ngươi nói.”
Ngự y vội vã đứng gần một bước, cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, vừa rồi vi thần bắt mạch cho Oánh phi nương nương, nương nương đau bụng là do bị nhiễm, đụng phải những dược vật có hại cho thai nhi, vì vậy mới bị như thế này.”
"Là dược vật gì?" Minh đế lạnh lùng nói.
“Do Oánh phi từ phủ Tiết Quốc công trở về cung, mùi của dược vật đã giảm bớt, bây giờ không tra ra được vật phẩm cụ thể nữa, nhưng dược vật nhất định phải ở bên người Oánh phi, sau khi khiến người dính phải hoặc ngửi phải mới có thể thực sự có công hiệu.” Ngự y trả lời.
Hoàng hậu nói: “Lời của ngự y, bệ hạ và bản cung đã hiểu, mục đích tuyên các ngươi tới, lúc này các ngươi có hiểu hay không?”
Mọi người nhìn nhau, Oánh phi này đến tang lễ còn chưa tới nửa ngày, trở lại trong cung đã đau bụng, rốt cuộc là ai hạ thuốc cho nàng ta? An lão thái quân vẻ mặt tức giận, nói với hoàng hậu: “Nếu thật có người to gan lớn mật, mượn tang lễ để ra tay, lão thân xin bệ hạ và hoàng hậu nhất định phải tra rõ!” Tuy bà không thích Tiết thị, nhưng Oánh phi là cháu gái của bà, vinh dự của phủ Ninh Quốc công và Oánh phi gắn liền với nhau! Bây giờ có người muốn hạ độc hại đứa bé của Oánh phi, tất nhiên bà sẽ không tùy tiện.
Hôm nay bọn họ tới tất nhiên là vì đã từng tiếp xúc với Oánh phi, vì vậy đối tượng bị hoài nghi đầu tiên chính là bọn họ, trong tang lễ của Tiết Đông Hàm, bệ hạ cũng hạ lệnh người chủ nhà nhất định phải đến, nếu tra ra được là ai gây nên, ắt sẽ bị phạt nặng!
Quả nhiên sau khi An lão thái quân nói như vậy, An Thuận Hầu phu nhân lập tức đứng ra nói: “Bệ hạ, thần phu và Oánh phi chỉ đứng cạnh nhau, chúc mừng nàng mà thôi, tuyệt đối không có lá gan như vậy.”
Bà là nhà mẹ đẻ của Ngụy quý phi- mẹ của tam hoàng tử, trong mắt mọi người chính là cùng một bè với tam hoàng tử, lúc này đứa bé trong bụng Oánh phi gặp chuyện không may, bà đương nhiên là người bị chú ý nhất.
Minh đế liếc mắt nhìn An Thuận Hầu phu nhân, ánh mắt cũng rơi vào mặt từng người, khi liếc qua Thẩm Vân Khanh thì hơi ngừng lại một chút rồi từ từ dời mắt sang chỗ khác: “ An Thuận Hầu phu nhân không cần kích động, lúc này trẫm sẽ điều tra cho rõ, nếu là hung thủ, tất nhiên sẽ chạy không thoát, nếu không phải, trẫm đương nhiên cũng sẽ không phán đoán sai!”
Hoàng hậu lập tức nói: “Đương nhiên là như vậy.”Bà quay đầu nhìn vẻ mặt đau đớn của Oánh phi, thấy nàng ta nhu nhược bất kham bèn thông cảm nói: “Thân thể Oánh phi bây giờ đang khó chịu, Thải Hoa là cung nữ thân cận của nàng ấy, chi bằng để nàng ta trả lời thay Oánh phi, nếu có chỗ nào không đầy đủ, Oánh phi lại chỉ ra, bệ hạ thấy thế nào?” Thấy Minh đế cũng không có vẻ phản bác, hoàng hậu liền gật đầu với Thải Hoa.
“Ngươi hãy kể lại một lần những chuyện xảy ra sau khi Oánh phi đến phủ Tiết Quốc công, những người Oánh phi đã tiếp xúc.”
“Vâng.” Thải Hoa đồng ý, sau đó chậm rãi nói lại những chuyện xảy ra trong phủ hôm nay một lần, trí nhớ của nàng ta vô cùng tốt, mồm miệng cũng rõ ràng, thuật lại mọi chuyện rất êm tai, mãi đến khi nói đến chuyện Vân Khanh đỡ Oánh phi vào trong phòng, Hải thị mới ngẩng đầu lên, giọng nói bởi vì khóc mà khàn đi, cả người rất tiều tụy, hiển nhiên là đau lòng không ngớt.
Nhưng Vân Khanh phát hiện ánh mắt Hải thị nhìn mình không hề có sự thống hận sâu đậm, có lẽ Tiết Quốc công không nói chân tướng sự việc cho nàng ta nghe, nhớ đến những lời tứ hoàng tử nói khi ngăn nàng lại, Vân Khanh cười nhạt trong lòng, xem ra người nhà họ Tiết khi thường nữ nhân từ trong xương, thật đúng là giống nhau như đúc.
Hoa thị thì hoàn toàn khác, trên mặc có sự kinh ngạc: “Ngươi nói quận chúa Vận Ninh không đưa Oánh phi rồi đi luôn mà còn ở lại trong phòng nói chuyện với Oánh phi rồi mới đi?”
Những lời này của nàng ta kỳ thực không có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói ra vào lúc này khiến người ta hoài nghi trong đó có dụng ý. Quận chúa Vận Ninh và Oánh phi không thân, theo lý mà nói, sau khi đưa Oánh phi vào phòng là có thể lui ra ngoài rồi, sao còn phải ở lại trong phòng chứ.
Thải Hoa lập tức nói: “Vâng, quận chúa Vận Ninh và Oánh phi vì nói chuyện không hợp, giữa hai người đã xảy ra chút chuyện khắc khẩu, sau đó sau khi Nhụy Hoa đi vào, đại khái Oánh phi cảm thấy như thế không tốt, bèn để quận chúa Vận Ninh đưa thuốc mỡ qua, sau khi quận chúa nhận lấy thuốc mỡ, thư hương môn đệ (*) lại nổi nóng nói không đưa cho Oánh phi, sau đó để thuốc lên bàn rồi đi ra ngoài.”
Vân Khanh nghe Thải Hoa nói, nét mặt không thay đổi gì mấy, vẫn bình tĩnh nghe nàng ta kể, mà An Tuyết Oánh lại len lén cầm tay Vân Khanh cổ vũ nàng.
Minh đế nghe đến đó thì hơi trầm ngâm: “Thuốc mỡ ngươi dùng đâu? Thuốc mỡ lấy từ đâu ra?”
Nhụy Hoa nói: “Thuốc mỡ vẫn còn ở chỗ nô tỳ đây, thuốc mỡ này là hoàng hậu nương nương cố ý phân phó ngự y viện làm, chuyên dành cho Oánh phi nương nương điều khí an thần.” Nàng ta móc từ trong tay áo ra một bình thuốc nhỏ, ngự y lập tức nhận lấy đặt dưới mũi ngửi rồi gật đầu nói: “Đây chính là thuốc mỡ hoàng hậu sai ngự y viện làm, không có gì không ổn cả.”
Minh đế dời mắt nhìn lại liền thấy trên váy Oánh phi có vết máu chảy ra, cả kinh nói: “Ngự y, nhanh!”
An lão thái quân chứng kiến cảnh tượng trước mắt này, lập tức bảo mọi người theo bà ra gian phòng ngoài, lửa than phòng ngoài không bằng phòng trong, đi ra liền có cảm giác gió lạnh quất vào mặt, nhưng mọi người đều cảm thấy ngoài này khiến người ta thả lỏng hơn rất nhiều so với gian phòng trong, cả người cũng không căng thẳng như vậy nữa.
Hoa thị chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khanh, muốn nhìn ra điều gì đó từ trên sắc mặt nàng nhưng lại chỉ thấy sắc mặt nàng bình thản, đôi mắt phượng vô cùng đẹp đẽ lỗ ra sắc lạnh, lúc ánh mắt lướt qua nàng ta dường như có sự châm chọc nhàn nhạt.
Lại thất bại! Trong đầu Hoa thị xẹt qua một câu như vậy.
“Vân Khanh, ngươi nói Oánh phi liệu có sao hay không?” Sau khi ra ngoài, An Tuyết Oánh liền ngồi xuống bên cạnh Vân Khanh, lúc này nếu đã không có hiềm nghi với Vân Khanh, An phu nhân cũng sẽ không ngăn cản nàng, mặc nàng ở cùng với Vân Khanh.
Vân Khanh nhìn người trong phòng, so với lúc vừa mới tiến vào, vị trí lúc này đã xuất hiện sự thay đổi nhỏ. Lúc đầu, người của phủ Ninh Quốc công và phủ Tiết Quốc công không biết phân biệt trước sau, luân phiên nhau vào, hiển nhiên quan hệ không tệ, lúc này nhìn lại, hay người An lão thái quân, An phu nhân ngồi một bên, mà Hải thị, Hoa thị, Tiết Liên thì ngồi một bên khác, giữa hai nhà đã sinh ra khúc mắc.
An lão thái quân vốn bất mãn những hành vi của Tiết thị, An Ngọc Oánh cũng không khiến bà thích hơn, lại thêm hoàng hậu hạ thuốc Oánh phi, muốn giết con của Oánh phi, điều này sẽ chỉ khiến bà thêm phản cảm với Tiết gia, chỉ sợ Tiết thị vừa chết, hình tượng giữa hai nhà sẽ không duy trì được nữa.
Vân Khanh nhìn khuôn mặt như người tuyết của An Tuyết Oánh, mỉm cười: “Có bệ hạ ở bên cạnh, chúng ta không cần lo lắng.” Sau này không cần lo Tuyết Oánh bị kẹp giữa Tiết gia và nàng mà khó xử rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên trong chốc chốc truyền tới tiếng kêu thê lương của Oánh phi, một lát sau, Minh đế đi ra, vẻ tái nhợt trên mặt mang theo một mùi máu tanh, vừa nhìn sắc mặt đã biết tình hình của Oánh phi không mấy lạc quan.
An lão thái quân tuy trong lòng gấp gáp cũng biết lúc này không nên rước lấy xui xẻo của Minh đế, hơi không cẩn thận sẽ nhóm lửa lên thân.
Trong phòng sáng ánh nến, con rồng vàng năm móng được làm từ những đường thêu dày đặc trên long bào màu vàng sáng nhói mắt người, Minh đế nhìn hoàng hậu, trong đôi mắt thâm thúy là sự tối tăm vô ngần, nhìn thẳng khiến sau lưng hoàng hậu chảy ra một tầng mồ hôi mới quay đầu nói với Ngụy Ninh: “Người đâu, mang Nhụy Hoa xuống đánh chết!”
Nhụy Hoa vẫn núp bên người hoàng hậu, trong lòng cầu nguyện Oánh phi có thể không sao, từ khi Minh đế đi ra, nàng ta liền có dự cảm chẳng lành, lúc này nghe được lời sai bảo không có chút nhiệt độ nào của Minh đế thì sợ tới mức ngã xuống đất, một tay nắm lấy góc quần hoàng hậu, khóc lóc cầu xin: “Xin hoàng hậu nương nương cứu nô tỳ, xin hoàng hậu nương nương cứu nô tỳ đi!”
Ngụy Ninh chỉ thấp giọng đồng ý, sau đó phất tay, nội thị hầu hạ lập tức xông tới, liều mạng kéo Nhụy Hoa ra ngoài, Mễ ma ma kéo Nhụy Hoa đang nắm lấy hoàng hậu ra, nội thị không chút lưu tình lôi Nhụy Hoa ra ngoài, chỉ nghe được tiếng kêu ầm ĩ không ngừng của nàng ta, cuối cùng biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Vân Khanh nghe bên ngoài truyền tới tiếng kêu thảm thiết, an ủi vỗ lên mu bàn tay của An Tuyết Oánh, ánh mắt lại nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng hậu và nắm tay đang nắm chặt của bà ta.
Vừa rồi trong lòng Minh đế nhất định hiểu rõ chính là hoàng hậu làm, nhưng Nhụy Hoa chưa từng nói là do hoàng hậu giật dây, đếm phút cuối cũng không lộ ra một chữ, hiển nhiên hoặc là thực sự có lòng trung thành, hoặc chỉ là muốn hoàng hậu niệm tình nàng ta trung thành mà chăm sóc cho người nhà nàng ta một chút, song cũng vì vậy, Minh đế không thể vì chuyện này mà trực tiếp xử trí hoàng hậu, dù sao cũng không có chứng cứ thật sự, kể cả là hoài nghi, là khẳng định hoàng hậu chỉ điểm cũng không thể cứ thế động thủ với hoàng hậu của một nước. Huống hồ còn có bao nhiêu năm tình nghĩa.
Một lát sau, theo một trận gió lạnh trút vào, nội thị tiến vào nói: “Bệ hạ, người đã xử lý xong.”
Minh đế liếc mắt nhìn hoàng hậu, trong ánh mắt có một loại lệ khí như có như không khiến hoàng hậu rùng mình, nghĩ đến Nhụy Hoa cứ như vậy bị kéo ra bên ngoài đánh chết thì lông mao dựng đứng, cũng may đến cuối cùng Nhụy Hoa vẫn luôn không nói gì, có điều bà ta vốn dĩ cũng không sai Nhụy Hoa làm gì, nô tỳ này coi như cơ trí, bà ta cố nén sự không khỏe không thu tầm mắt lại, mà Minh đế sau khi liếc mắt nhìn nói: “Hoàng hậu là người đứng đầu một cung, tay nắm lục cung, nhưng đến một cung nữ bên người cũng không quản cho tốt, trẫm thấy nàng thật sự là quá bận rộn.”
Hoàng hậu trong lòng phát lạnh, miễn cưỡng giữ ý cười nói: “Bệ hạ, thần thiếp nhất định sẽ quản lý cẩn thận, sẽ không để chuyện như vậy tái diễn nữa.”
Minh đế lại không để ý đến ý trong lời ói của bà ta, lại nói: “Trước đó vài ngày Ngụy quý phi thay hoàng hậu quản lý hậu cung, trẫm thấy không tệ, chi bằng cùng nhau quản lý lục cung, như vậy hoàng hậu tất nhiên sẽ có nhiều chuyện hơn rồi.”
Đây là muốn phân quyền của hoàng hậu rồi!
Hoàng hậu gần như môi cũng đang run rẩy lại phải ra vẻ thanh tao lịch sự đoan trang đáp: “Vâng, bệ hạ.” Trên đầu bà ta là một cây trâm cài tóc hình đôi chim phượng chín đuôi, sợi tua màu vàng rủ đến mắt, gần như khiến ánh mắt bà ta lạnh đi.
Minh đế nói xong bèn quay đầu nhìn nhóm người An lão thái quân, sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Hôm nay là tang lễ của Tiết đại nhân, vốn không nên như vậy, bây giờ đã điều tra rõ, các ngươi hãy về phủ trước đi.”
Đám người An lão thái quân vội vã tạ ân, cáo từ Minh đế và hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn khuôn mặt diễm lệ và bình thản của Vân Khanh, ánh sáng trong mắt gần như muốn xuyên thấu qua của cung đâm xuyên qua mắt Vân Khanh, mà cùng lúc đó, phòng trong truyền đến tiếng nói chẳng lành, ngự y vội vàng đi ra nói: “Bệ hạ, cái thai của Oánh phi nương nương sợ là không giữ được...”
Minh đế lập tức mắt trợn lên giận dữ nhìn hoàng hậu khiến bà ta không thể không thu lại ánh mắt trên người Vân Khanh, lập tức hỏi ngự y: “Có cách nào khác hay không, mặc kệ là nguyên nhân gì, nhất định phải bảo vệ cái thai của Oánh phi nương nương...”
Vân Khanh thấy trong mắt hoàng hậu lúc này là sự lo lắng không hề giả bộ, chắc lúc này bà ta thật lòng hi vọng thai nhi của Oánh phi không bị sảy, nếu không e là Minh đế sẽ càng thêm thất vọng với hoàng hậu, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười không rõ...
***
(*) Thư hương môn đệ: Dòng dõi thư hương, chỉ những người trong gia đình có học vấn, gia giáo.