Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 384 : Vân khanh cập kê

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Lúc Tiết Quốc công nhìn thấy trong số những người về phủ vẫn có Thẩm Vân Khanh, trong mắt có một kiểu ánh sáng kỳ dị. Ngón tay lại không tự chủ run lên, trên khuôn mặt lộ ra một loại biểu cảm kỳ quái, trong lòng có một luồng suy nghĩ tức giận bồng phát, làm cho ông ấy liều mạng kiềm chế mà không cách nào lên tiếng.



Sau khi Hoa thị tiến vào, liền nhìn thấy biểu cảm của Tiết Quốc công, đó là một kiểu không cam lòng lộ ra sau khi năm lần bảy lượt thất bại, còn có một kiểu không dám tin tưởng, nàng ta đi đến chỗ Tiết Quốc công, thấp giọng nói: “Cha.”



“Sự việc thế nào rồi?” Giọng nói của Tiết Quốc công rất bình tĩnh. 



Hoa thị hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Gói hương chuẩn bị trước đó chưa dùng đến, ngược lại bên cạnh trong cung của Hoàng hậu tìm ra dược liệu tương khắc với cao dược, Bệ hạ ra lệnh đánh chết cung nữ rồi. Oánh phi… sảy thai rồi.”



Tiết Quốc công bởi vì kiềm chế quá mức mà dẫn đến toàn thân đã phát run lên với nhiệt độ lạnh như băng, ông ta cố gắng kiềm chế bản thân, xoay người đi vào trong phòng, Hoa thị phân phó người đỡ lấy Tiết thị, sau đó cũng đi theo vào một gian nhà kề khác.



Vừa vào phòng, Tiết Quốc công cũng không kiềm chế được nữa, vẩy tay làm rơi vỡ bình hoa cổ trên giá: “Không phải là kế hoạch tốt lắm hay sao? Sao cuối cùng lại tìm ra ở trên người cung nữ bên cạnh Hoàng hậu! Sao đến ngay cả chuyện cỏn con này cũng làm không xong! Ngươi lẽ nào không muốn báo thù thay đại ca sao?” 



Tiết Quốc công giận dữ trách mắng một lèo, trong lời nói ngoại trừ sự phẫn hận đối với Vân Khanh ra, lại nghi ngờ ý chỉ Hoa thị không tận tâm sắp xếp việc ngày hôm nay.



Tiết Liên ở bên ngoài nhìn thấy Hoa thị theo Tiết Quốc công đi vào, cũng theo đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng vỡ vụn bên trong. Tuy rằng giữa hai chị em dâu Hoa thị và Hải thị khó tránh khỏi phải cãi cọ, Hoa thị xuất thân cũng là danh môn, lại không gả cho đích trưởng tử, trong lòng đương nhiên có chút không thoải mái, nhưng tuyệt đối không phải là loại người không phân biệt được nặng nhẹ, vì ham muốn riêng của bản thân mà không quan tâm đến đại cục toàn phủ, đặc biệt là trong chuyện đối phó với Thẩm Vân Khanh này, tuyệt đối sẽ không sinh ra ý đồ khác, điều này hoàn toàn không cần thiết!



Tiết Quốc công là quá tức giận rồi! 



Nàng lập tức vén rèm từ bên ngoài bước vào, dáng người thanh thoát của Tiết Liên mang theo một cơn gió mát tiến đến, trong mắt chứa đựng ý giải thích nói: “Tổ phụ, hôm nay vào cung, Liên nhi cũng ở bên cạnh, nhị thẩm thẩm vẫn luôn mang điểm đáng ngờ đặt lên người Thẩm Vân Khanh, ngay cả Hoàng hậu và Oánh phi cũng như thế nhằm vào Vân Khanh, chỉ là Thẩm Vân Khanh nàng ta tâm địa độc ác, thủ đoạn gian  xảo, khiến Bệ hạ lục soát thân thể của tất cả mọi người, không biết sao lại ở trên người cung nữ Nhụy Hoa mà Hoàng hậu chỉ cho Oanh phi, lục ra thuốc cửu đan bì như thế. Sau khi ngự y xem, nói là xung với một vị hoa lưu ly ở trong cao dược, cực kỳ có hại với phụ nữ có thai.”



Giọng nói của Tiết Liên cũng giống như cái tên của nàng ấy, nhẹ nhàng mênh mông, giống như nước từ trên núi cao chảy xuống, trong suốt uyển chuyển. Tiết Quốc công nghe lời nói của Tiết Liên, trong lòng vẫn bởi vì ý nghĩ tức giận mà lên xuống kịch liệt, nhưng vẻ mặt tức giận lúc nãy rõ ràng đã bớt đi rất nhiều, ông ta cười lạnh một tiếng: “Thẩm Vân Khanh thật là cao tay, như thế nào cũng sẽ khiến nàng ta thoát khỏi!”



Ông ấy dừng lại một chút, thở dài, giống như muốn thở ra hết những tâm trạng đè nén trong lòng: “Hoàng hậu thế nào rồi?” Dù sao sự việc cũng vừa mới xảy ra, cho dù trong cung có người của ông ấy, cũng không nhanh như vậy mà truyền tới, nghe xong lời của Tiết Liên, điều Tiết Quốc công lo lắng đầu tiên vẫn là tình hình của Tiết thị. 



Tiết Liên thoáng nhìn Hoa thị, thấy nàng ta rũ mắt, dễ nhận thấy không muốn lên tiếng nói chuyện này nữa, để tránh khỏi bị Tiết Quốc công lại giận cá chém thớt, vì vậy vẫn là nàng nói: “Bệ hạ không nói gì khác, nhưng sắc mặt không được tốt.”



Sắc mặt Tiết Quốc công lại càng trầm hơn một phần, Tiết Hoàng hậu vừa mới bởi vì Oánh phi mà ở trước mặt Bệ hạ nói không ít lời hay, xét đến thân thể của Oánh phi có được sự tha thứ của Bệ hạ, bây giờ lại gây ra sự việc như thế, trong lòng Bệ hạ đương nhiên là lại để bụng với bà ta.



Hoa thị thấy Tiết Quốc công như vậy, bản thân mình nếu như một câu cũng không nói, sẽ lại bị ông ấy cho rằng vô tình, nghĩ một chút, nói: “Cha cũng đừng quá lo lắng. Hôm nay Nhụy Hoa đến chết cũng không nói ra là ai làm, Bệ hạ cũng chỉ là xử lý Nhụy Hoa, chỉ cần tránh được trận gió này thì sẽ tốt thôi.” 



Tiết Quốc công quay đầu thoáng nhìn Hoa thị đang rất mực cẩn thận, những lời răn dạy tuôn ra lúc trước lại nuốt xuống, thở dài, xoay người tìm cái ghế ngồi xuống.


Không chỉ Ngự Phượng Đàn cảm thấy Vân Khanh có bí mật, kỳ thực Vân Khanh cũng không nói là hiểu rõ hoàn toàn về Ngự Phượng Đàn. Ngoại trừ thân phận, con người này của hắn ra, Cẩn Vương như thế nào, Cẩn Vương phi lại là người như thế nào, trong phủ Cẩn Vương có tình hình ra sao, nàng hoàn toàn không biết. Ở kiếp trước nàng không rõ lắm, kiếp này về những tin tức của phủ Cẩn Vương cũng cực kỳ ít, người trong kinh thành cũng không bàn luận nhiều những việc có liên quan đến Cẩn Vương, những điều có thể biết rất có hạn. 



Vì vậy lúc Ngự Phượng Đàn nói muốn cưới nàng, từ lúc mới bắt đầu nàng cảm thấy thân phận chênh lệch cực lớn, đến bây giờ khi hai bên cũng cho rằng điều này là chuyện đương nhiên, Vân Khanh cũng có chút cảm thấy không chân thật. Nữ tử gả cho người ta, không đơn giản chỉ là gả cho người nam nhân này, ở vào vị trí là người của Ngự Phượng Đàn này, một khi gả thì sẽ tương đương với gả vào trong phủ Cẩn Vương, ngoại trừ Ngự Phượng Đàn ra, phải đối mặt là tất cả những người một phủ.



Kiếp trước cuộc sống ngây ngô dại dột ở trong phủ Vĩnh Nghị Hầu không hề để lại cho Vân Khanh quá nhiều ấn tượng, lúc tân hôn cũng đồng thời cưới trắc phu nhân, đêm tân hôn tân lang nửa đêm rời đi, thế cho nên sau khi tân hôn không lâu liền hạ thành cuộc sống của thiếp thất, khiến nàng có một kiểu suy nghĩ lạnh lùng trong thâm tâm với gia đình nhà cao cửa rộng



Hầu môn còn như vậy, Vương phủ há chẳng phải là càng phức tạp hơn? 



Không biết có phải là trong mắt nàng lộ ra những điều trong lòng nghĩ hay không, giọng nói của Ngự Phượng Đàn vang lên một cách trùng hợp: “Ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác ức hiếp nàng.”



Cho đến khi Ngự Phượng Đàn đi rồi, Vân Khanh vẫn còn đang suy nghĩ biểu cảm lúc hắn nói câu này. Nàng lúc đó không biết tại sao lại nghĩ đến việc trong phủ Cẩn Vương, nhưng quả thực là đã nghĩ đến, có lẽ là bởi vì Ngự Phượng Đàn thường xuyên nói việc xuất giá bên tai nàng, việc xuất giá khiến nàng ở trong tiềm thức đã lo lắng (nghĩ) đến quan hệ của mình và phủ Cẩn Vương.



Vân Khanh từ từ thở dài một hơi, ở trên giường trở mình, làm kinh động đến Thanh Liên đang canh giữ ở bên ngoài, nàng ấy đẩy cửa vào, hỏi: “Tiểu thư, có phải là lò sưởi chân không đủ ấm không? Nô tỳ đi thêm chút than củi.” 



“Không cần, vẫn còn ấm mà.” Vân Khanh khua tay, nhưng Thanh Liên không hề động, nghĩ một lát, hỏi: “Nô tỳ thấy tiểu thư trở mình liên tục, là muốn uống nước sao?”



Vân Khanh lúc này mới ý thức được bản thân đã suy nghĩ được một lúc, gật đầu nói: “Ngươi rót cho ta một chén nước đi.”



Bốn ngày sau, ban đêm rơi một trận tuyết nhỏ, sáng sớm lúc tỉnh lại, Vân Khanh liền chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh đập vào mặt. 



Vấn Nhi đầu tiên là vắt khăn che lên trên mặt nàng, Thanh Liên lấy y phục sấy trên lửa xuống, tiểu nha hoàn bưng nước cho Vân Khanh súc miệng, sau khi bưng chậu dùng, Lưu Thúy bưng canh suông nóng hôi hổi đến, đưa cho Vân Khanh uống. Lau khô miệng, làm cho trong ngoài đều ấm áp, Vân Khanh lúc này mới ngồi xuống, để nha hoàn hầu hạ mặc xong y phục, trong tay liền nhét vào lò sưởi tay đang đặt than củi đỏ rực.



Vân Khanh ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa, Lưu Thúy tiếp lời nói: “Tiểu thư, người chắc không biết đâu, bên ngoài lạnh lắm đó. Lúc nô tỳ đi ra ngoài hận không thể thu nhỏ người vào trong quần áo, cơn gió kia mang theo tuyết giống như là con dao băng nhỏ vậy.”



Lưu Thúy cũng là người Dương Châu, không chịu được lạnh, trên người mặc mấy lớp quần áo, cả người nhìn béo tròn lên không ít. 



“Ta ở trong phòng vẫn chưa cảm thấy, đợi lúc nữa khi đi ra ngoài, dự là sẽ không kém gì ngươi.” Vân Khanh mặc váy len gấm cáo dày, vạt áo đặt một chùm lông cáo trắng muốt, khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều bao phía trong, thoạt nhìn mặt lại càng nhỏ hơn, nhưng Vân Khanh thích nhất chính là lông cáo chặn được gió, sẽ không thổi vào trong cổ, tránh khỏi toàn thân bị lạnh.



Lưu Thúy lại nâng một chiếc áo khoác quận chúa chế thức, màu tím nhạt làm nền, phía trêu thêu hình hoa văn khổng tước, mặt trên có hoa văn đám mây khắc ẩn tượng trưng cho cấp bậc, Vấn Nhi nhận lấy đi sấy nóng, khuôn mặt xinh đẹp quay đầu cười nói: “Tiểu thư bây giờ che đi ăn bữa sáng, đợi lát nữa trước lễ cập kê, lại phải cởi ra nữa đó!”



“Vấn Nhi nhà ngươi giỏi lắm, bây giờ cũng học được trêu ghẹo tiểu thư ta rồi hả.” Vân Khanh trừng mắt với Vấn Nhi, nhìn giống như tức giận, nhưng trong đáy mắt đều là ý cười. Vấn Nhi nói không sai, lễ cập kê sắp tới vẫn còn phải làm nữa. Chỉ là dạo này kinh thành xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiết Đông Hàm chết rồi, Oánh phi cũng mất con, quận chúa Quý Thuận gả ra ngoài để hòa hiếu kết giao… Kể cả mây đen trên bầu trời cũng mang theo một loại khí che lấp không tản ra được. Lễ cập kê của nàng liệu có thể tiến hành thuận lợi hay không?