Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 386 : Tuyển phi trong điện

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Trong Dưỡng Tâm điện, địa long rất vượng. Minh đế ngồi ở ghế chủ vị, hoàng hậu ngồi bên cạnh, Ngụy quý phi ngồi trên ghế dựa lớn vừa mới được mang đến. Trong tay tiểu thái giám đứng bên cạnh ba người có khoảng chừng hai mươi cuộn tranh.



Hoàng hậu dùng ngón tay đeo móng giả bằng vàng chạm trổ nhận lấy một cuộn, mở ra xem rồi cười nhẹ nói: “Bệ hạ, người thấy vị tiểu thư này thế nào?”



Minh đế đang cầm trong tay một chén trà Vĩnh Yên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Ánh mắt lướt trên tướng mạo cô gái trong tranh, lãnh đạm hỏi: “Cô gái này trông lạ mặt, là tiểu thư nhà ai?” 



Hoàng hậu quan sát dung mạo cô gái trong tranh, mặt tròn mắt to, thanh tú khả ái. Mễ ma ma dâng cuốn sổ ghi chép đến trước mặt hoàng hậu. Bà nhìn một chút, cười đáp: “Đây là Nhị tiểu thư nhà Thông chính sứ Chương đại nhân, năm nay mười lăm tuổi.”



“Ừm.” Minh đế đáp nhẹ một tiếng từ cổ họng. Hoàng hậu nghe ra trong đó không có ý phản đối, lập tức sai người đặt quyển tranh này vào nhóm những người được chọn.



Ngự Phượng Đàn năm nay hai mươi, ngay cả một nha hoàn bên người cũng chưa từng nghe nói có. Thiếp thất, tiểu thiếp cũng như vậy. Kể cả trước khi quận chúa Quý Thuận hòa thân, vị trí chính thất của Ngự Phượng Đàn cũng đã được định trước. Minh đế trước đây cũng vài lần nói bóng nói gió rằng Ngự Phượng Đàn vẫn nên nạp một tiểu thiếp. Thế nhưng Ngự Phượng Đàn mỗi lần đều cười hì hì cho qua, căn bản không đặt ở trong lòng. 



Nói đi nói lại vài lần, Minh đế cũng không thể suốt ngày quản chuyện của cháu, nhìn hắn không có vẻ để tâm chút nào, cũng thôi không nhắc lại nữa. Ai ngờ không lâu sau lễ cập kê của quận chúa Qúy Thuận, vốn định chuẩn bị chọn cho hai đứa một thời điểm thích hợp ban hôn trong năm nay, lại nảy ra chuyện hòa thân. Bên kia Cẩn Vương cũng viết thư tới, đại ý là ông không ở bên cạnh, việc hôn sự của Ngự Phượng Đàn nhờ Minh đế chiếu cố.



Ý như vậy chính là muốn Minh đế ban hôn, nam tử đến tuổi này quả thực cũng nên cưới vợ rồi. Minh đế nhân đó liền đáp ứng. Trong khoảng thời gian này, lệnh Lễ bộ báo lên tên tuổi, ngày sinh cũng như tranh vẽ đích nữ của tất cả các quan viên trong triều từ ngũ phẩm trở lên, định sắp xếp cho Ngự Phượng Đàn một hôn sự thích hợp.



Hoàng hậu là chính thê của Minh đế, chuyện như vậy khẳng định cũng sẽ tham gia, chọn giúp Minh đế một người cháu dâu ông cảm thấy thích hợp. Tuy hoàng hậu không hẳn là một người vô cùng thông tuệ hay cơ trí, nhưng chí ít đối với tâm tư Minh đế vẫn hiểu được một chút. Bà vừa lật xem dung mạo nữ tử trong cuộn tranh vừa trao đổi cùng Minh đế. Đối với một số tiểu thư nhà viên chức trọng yếu, các quan lại có chức vị then chốt, đầu tiên bà đưa Minh đế xem trước, rồi sau đó mới nói. 



“Người này là…” Minh đế nhìn thấy dung mạo một nữ tử trong tranh kia, lập tức hỏi. Mễ ma ma vội vàng mở danh sách ra tra:



“Người này là cháu gái ruột của Khổng lão thái sư, Khổng Từ.”



Nghe thấy lời nói của Mễ ma ma, sắc mặt hoàng hậu thoáng chốc biến đổi. Bà nhìn đôi mắt Minh đế mà thầm trách trong lòng. Vừa rồi lúc nhìn thấy cuộn tranh ấy, nên trực tiếp loại ra ngoài mới phải. Bây giờ còn để cho Minh đế thấy được, phải làm sao đây. 



Khổng lão thái sư là Đế sư của đương kim bệ hạ, cũng là Khổng đại nho gia trong lòng thư sinh khắp thiên hạ bốn phương. Năm nay ông đã tám mươi mấy tuổi, mặc dù danh là thái sư, nhưng sớm đã không còn tham dự việc triều chính. Con trai ông bây giờ đang nhậm chức ở Hàn lâm viện, cháu trai cũng nhậm chức phu tử dạy học ở các trường bên ngoài, không hề can dự triều chính. Nguyên nhân chuyện này không phải bởi vì hậu bối Khổng gia học thức không tinh thông, mà thực ra là bởi vì Đông thái hậu, người đã sống trong thâm cung từ lâu.
Minh đế dùng ngón tay vuốt nhẹ đuôi mắt, đôi mắt khép hờ, khóe môi ẩn hiện nụ cười như có như không. Sau khi Ngự Phượng Đàn nói ra tên Tiết Liên, trong lòng hoàng hậu kinh ngạc. Tuy bà vẫn luôn muốn dựa sức Ngự Phượng Đàn, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không dùng phương thức trực tiếp lộ liễu như vậy. Gả Tiết Liên cho Ngự Phượng Đàn, không phải càng khiến Minh đế nảy sinh nghi ngờ trong lòng sao. Gần đây Tiết gia vốn đã không yên ổn, thái độ của Minh đế đối với Tứ hoàng tử đã kém hơn rất nhiều so với ngày trước, lúc này nếu lại bị Minh đế hiểu được bọn họ cố ý mượn sức Ngự Phượng Đàn, chẳng phải là tự tìm quả đắng sao. 



Nghĩ đến đây, hoàng hậu lên tiếng trước: “Tiết Liên và Kỳ Nhã Cúc, hai vị tiểu thư này mặc dù không tệ, nhưng trước đây đã sai Khâm Thiên Giám xem qua ngày sinh tháng đẻ của hai người bọn họ, quả thực không hợp với thế tử.”



Bà mỉm cười chỉ vào mấy cuộn tranh trong tay nhóm nội thị: “Ở đây vẫn còn rất nhiều danh môn khuê tú khác, thế tử vẫn nên xem lại kỹ một chút, đừng chỉ dừng mắt trên một trong hai người họ.” Lúc bà nói chuyện, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn về phía Minh đế.



Minh đế nhìn hoàng hậu, khóe miệng ẩn chứa nụ cười mang theo thần sắc khó có thể dùng lời diễn tả, nhìn cháu trai dung mạo như rồng phượng đứng ở trước mặt, thấy Ngự Phượng Đàn sau khi nghe được lời từ chối thì mắt phượng lộ ra chút bất mãn, tâm tình lại bất tri bất giác khá hơn, cười nói: “Phượng Đàn, ở đây có nhiều khuê tú như vậy, không phải không có nổi một người vừa ý con đấy chứ? Ánh mắt của con cũng thực cao, trước đây lúc phụ vương của con chọn mẫu hậu của con, cũng chỉ là một cái chỉ tay mà thôi!” 



Nếu Ngự Phượng Đàn còn tiếp tục kén chọn, vậy chính là ánh mắt còn cao hơn cả Cẩn Vương. Cẩn Vương đã là vương gia rồi, ánh mắt Ngự Phượng Đàn sao có thể kén chọn hơn vương gia. Trên đời này ngoại trừ hoàng đế có thể tùy ý chọn phi, còn có ai nữa.



Đối mặt với lời nói ngầm có ý châm chọc này, Ngự Phượng Đàn tỏ ra như không hề cảm nhận được. Trên mặt lại làm ra vẻ không vui, tầm mắt nhẹ như gió liếc qua mấy bức họa, không lộ ra một chút hứng thú nào, ngữ điệu bình thản nói: “Ngày sinh của hai người bọn họ quả thực không hợp sao?”



“Người của Khâm Thiên Giám cũng đã tính toán, thế tử còn hoài nghi điều gì. Bổn cung thấy Cẩn Vương vô cùng coi trọng hôn sự của thế tử, đương nhiên đối với phương diện này cũng cẩn thận lưu tâm.” Hoàng hậu cười vô cùng đoan trang, dáng vẻ nhìn không ra có nửa nửa phần bịa đặt. 



Ngụy quý phi ngồi bên cạnh âm thầm cười nhạt, vừa rồi những cuộn tranh này đều đã trải qua tính toán của Khâm Thiên Giám, những người không hợp đều đã loại ra rồi. Hoàng hậu bây giờ chỉ là thúc ngựa theo ý tứ của Minh đế mà thôi. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt lưu chuyển trên dáng người của nữ nhân trong bức họa Ngự Phượng Đàn đang bắt đầu nhìn kĩ cũng chợt dừng lại theo.



Những khuê tú trong các cuộn tranh này, đương nhiên cũng có một ít là người của Tam hoàng tử, nếu Ngự Phượng Đàn chọn trúng cũng không tệ. Không nói đến việc có lợi cho mình, chí ít cũng khiến Ngự Phượng Đàn không đứng nhầm trong đội hình khác.



Ngụy quý phi mang theo tâm tư này, nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đi tới phía trước bức họa của một khuê tú khác. Này không nhìn thì thôi, vừa nhìn, đúng là con gái của quan viên theo phe cánh của Tứ hoàng tử. Bà liếc mẳt quan sát một chút Minh đế, cười thầm trong lòng… 



***



(*) Chất tử: Con tin chính trị.