Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 396 : Xảy ra chuyện lớn

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Đi vào trong viện của Tạ thị liền thấy đèn trong phòng Tạ thị vẫn sáng, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến một tràng cười, trong lòng Vân Khanh thấy hơi kỳ quái, trong giọng nói của Tạ thị xen lẫn sự vui mừng hiếm thấy, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến nương vui vẻ như vậy nhỉ?



Vân Khanh vén rèm cửa đi vào, thấy Tạ thị đang nói chuyện với Lý ma ma, trên mặt còn treo nụ cười vui thích, nhìn thấy Vân Khanh đi vào, bà bỏ lá thư đang cầm trong tay xuống: “Vân Khanh, con đã về rồi, dùng bữa tối chưa?”



"Nương yên tâm đi" Vân Khanh ngồi xuống bên cạnh Tạ thị, kéo tay bà nói: “Cong đương nhiên đã ăn rồi.” 



Tạ thị thấy sắc mặt nàng còn tốt, tay cũng không lạnh như băng, lúc này mới yên tâm, ánh mắt rơi vào ý cười trên dung nhan như ngọc của con gái, trong mắt mơ hồ có ý nghĩa khác: “Sao hôm nay lại đi ra ngoài thưởng tuyết cùng Cẩn Vương thế tử vậy?”



Vân Khanh ngọt ngào cười với Tạ thị: “Buổi sáng tham gia lễ cập kê của Tuyết Oánh xong, lúc trở về con muốn đi Vinh Hoa uyển ngắm hoa mai, gặp nhau trên đường nên cùng nhau đi.” Nàng đã sớm nghĩ xong lý do.



Tạ thị nhìn nụ cười trên mặt con gái, tuy vẫn giống ngày thường nhưng bà lại bắt được trong đó một tia bất đồng, trong mắt của con gái hàm chứa một tầng ánh sáng, ánh sáng như vậy không thể tùy tiện có được, bà nắm tay Vân Khanh, cười nói: “Thế tử đưa con trở về à?” 



“Vâng.” Nghĩ đến Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh liền nhớ lại cảnh xảy ra trong xe ngựa đó, độ cong khóe miệng cũng dính thêm ý ngọt, đuôi mày khóe mắt giãn ra như mật trên hoa hạnh, cả khuôn mặt tản ra ánh sáng rực rỡ không bình thường.



Tạ thị nhìn thần sắc con gái như vậy, trong con ngươi xẹt qua một ý cười sâu sắc, nói vậy hôm nay Cẩn Vương thế tử đã dỗ dành đến mức con gái mình rất vui vẻ. Đại Ung khá thả lỏng đối với quan hệ sau khi đính hôn của nam và nữ, đi ra ngoài cùng nhau cũng tiện cho nam nữ gia tăng tình cảm cho tương lai khi sống bên nhau, dù bị người khác nhìn thấy, chỉ cần không có gì vượt quá thì sẽ không sao. Vì vậy Tạ thị chưa từng lo lắng gì về việc ấy.



Nếu sau khi tứ hôn, Cẩn Vương thế tử lại cùng đi dạo với Vân Khanh, điều này chứng tỏ trong lòng hắn vẫn rất coi trọng Vân Khanh. Nếu là như vậy, Vân Khanh gả đến Cẩn Vương phủ, dựa vào sự thông minh và nỗ lực của mình, còn có sự yêu thương của thế tử, chắc chắn có thể sống rất tốt. 



Vân Khanh thấy sự vui mừng lộ ra trong mắt Tạ thị liền đoán được suy nghĩ của bà. Như vậy cũng tốt, tuy mình và Ngự Phượng Đàn đã sớm quen thuộc, nhưng dù sao cũng không thể công bố cho người ngoài biết, mẫu thân có thể nghĩ như vậy, nàng cũng đỡ phải nhọc lòng quan tâm. Nàng cười nhẹ, ánh mắt dời đến phong thư trên bàn, tỏng mắt mang theo một tia kinh ngạc nhàn nhạt, hỏi: “Nương, ban nãy khi con đi và, nghe thấy tiếng cười của người, có chuyện gì tốt hay sao?”



Lúc đầu nàng còn tưởng là Mặc nhi, Hiên nhi ở đây, thế nhưng nghĩ lại, giờ này Mặc nhi, Hiên nhi đã sớm được vú em đưa đi ngủ rồi, sau đó lại nhìn thấy thư trong tay Tạ thị, bèn suy đoán mười phần là do cái này rồi.



Tạ thị đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt chuyển tới lá thư liền hiểu rõ điều con gái nói là gì rồi. Bàn tay được bảo dưỡng thích hợp cầm thư trên bàn lên, ánh mắt dừng lại trên nét mặt Vân Khanh, chậm rãi nói: “Đây là thư dì họ của con ở Liễu gia gửi tới.” 



Liễu gia, chính là lúc ở Dương Châu, bà bác của Tạ thị được gả vào trong phủ đó. Từ sau khi Liễu Khải Đông bị tra ra các chuyện nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, xem mạng người như cỏ rác, không những đã bị cách chức điều tra mà còn bị giam và trong lao, mà một nhà Liễu khải Hoa vì chuyện của Liễu Khải Đông mà bị kiểm tra, lại một lần nữa tra ra vấn đề, bị xử đi đến một tiểu khu trong vùng núi non xa xôi. Mà những tiển bối khác, Liễu Dịch Thanh cũng vào trong lao, Liễu Dịch Nguyệt sau khi bị Liễu Khải Đông đạp vào nước nóng bị hủy dung, không lâu sau đã treo cổ tự vẫn. Liễu Dịch Dương càng không cần phải nói, hành hạ chết nô tỳ, bị xử tử hình.



Trường Nhạc Bá Liễu phủ hiển hách ở Dương Châu năm đó trong chốc lát liền ngã xuống, ngoài phòng trống to như vậy ra, chỉ còn vết chân lác đác. Mà người duy nhất không bị liên lụy lại là Liễu Hoa Dung, người đã được gả cho Thành Vũ Bá làm vợ kế, cũng chính vì bà ta đã được gả cho phủ khác, tránh được việc cùng người khác mưu hại Thẩm phủ, vì vậy Thẩm gia không hề trở mặt với bà ta.



Nhưng Tạ thị cảm thấy con gái dường như rất không thích người nhà họ Liễu, trước đây luôn nhắc nhở bà đừng qua lại với người nhà họ Liễu. Sau này, sự thật cũng chứng minh người nhà họ Liễu thật sự không phải thân thích đáng để giúp đỡ và qua lại. 



Song, con người chính là sinh vật kỳ quái như vậy đấy. Nếu là những người khác, sau khi làm một chuyện xấu, e rằng sẽ hận cả đời không qua lại với nhau, tốt nhất là gặp nhau cũng coi như không quen biết, tình nguyện coi như chưa từng quen. Nhưng nếu đổi lại là người thân của gia đình mình, sự nhẫn nại này sẽ trở nên rất lớn, một việc hai việc, ba việc bốn việc, đều có thể tìm được cái cớ bảo vệ cho người thân của mình ở trong lòng, có những người thậm chí bị người thân hãm hại đến chết, đến cuối cùng vẫn mềm lòng.



Huyết mạch là một thứ đoán không ra nhưng lại rất thần kỳ.


Vấn nhi vừa thấy Vân Khanh đã chú ý, càng thêm hăng say, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, miệng ê a nói: “Chính là quản sự Trương đại nương ở phòng bép, nhà bà ấy có hai con trai, mỗi lần nhìn thấy Phi Đan tỷ, bị Phi Đan tỷ trừng mắt thì lập tức cúi đầu, lần nào cũng vậy...”



“Hay cho Vấn nhi ngươi, tuổi còn nhỏ đã nói mấy chuyện này...” Phi Đan thấy Vấn nhi nói càng ngày càng hăng, ném đồ trong tay vào lòng Thanh Liên, muốn đi véo Vấn nhi, Vấn nhỉ vóc dáng nhỏ, tuổi nhỏ, không dám ngồi tại chỗ đợi Phi Đan đến xử lý, đạp chân một cái chạy ra bên ngoài: “Tiểu thư, người xem Phi Đan tỷ bắt nạt nô tỳ kìa...”



Vân Khanh lắc đầu, mang ý cười trên mặt, lại cẩn thận quan sát thần sắc của Phi Đan, phát hiện nàng ấy trừ tức giận ra thì không có ý xấu hổ nào hết, nghĩ chắc cũng không có ý gì với tên Trương Đại Hổ này. Tính một chút, tuổi tác Phi Đan cũng không còn nhỏ nữa, trong bốn nha hoàn, tuổi của nàng ấy lớn nhất, đã đến tuổi có thể gả cho người ta rồi. Bốn người Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn nhi, Phi Đan chắc chắn phải theo nàng gả đến Cẩn Vương phủ, đến lúc đó ở vương phủ, nàng lại chọn một người thích hợp cho Phi Đan. 



Vân Khanh nhìn Thanh Liên đang yên lặng một lát, trong bốn người, nàng ấy là người thận trọng nhất, rất ít khi sôi nổi giống Vấn nhi. Đại khái là có liên quan đến thân thế của nàng ấy, trước đây Thanh Liên chính là người hiểu chuyện nhất, mang theo muội muội tiểu Hoa bán mình đến Thẩm phủ làm việc, hiện giờ tiểu Hoa đã là một người giúp việc nho nhỏ ở phòng bếp, trong đó tuyệt đối không thiếu sự trợ giúp của Thanh Liên.



"Thanh Liên, sau này em muốn gả cho người như thế nào?”



Thanh Liên vốn đang phối chỉ, vừa nghe thấy lười nói của Vân Khanh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Tiểu thư, Thanh Liên cả đời đều muốn ở bên cạnh người, người đừng đuổi Thanh Liên đi.” 



Vân Khanh vốn muốn hỏi xem Thanh Liên có suy nghĩ gì cho tương lai hay không, ai ngờ Thanh Liên lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc tựa như sợ hãi. Lẽ nào Thanh Liên cho là nàng không cần mình hay sao? Nàng cười nói: “Nào có đuổi em đi, không phải là thấy bọn họ đang đùa nhau hay sao? Từ trước đến nay em có cách nghĩ, ta bèn hỏi em.”



Thanh Liên biết chuyện của Vấn nhi và Phi Đan ban nãy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt mang theo cảm kích nói: “Tiểu thư, nô tỳ chưa từng nghĩ tới tương lai, chỉ mong có thể mãi hầu hạ tiểu thư.” Nàng ấy dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Muội muội có thể bình an cả đời là tốt rồi.”



Vân Khanh gật đầu, đáy mắt hiện lên ý cười dịu dàng, nhìn khuôn mặt thanh tú của Thanh Liên, khen: “Tiểu Hoa có tỷ tỷ như em thật hạnh phúc.” 



Thanh Liên thấy Vân Khanh không hỏi lại, lúc này mới cúi đầu tiếp tục phối chỉ. Mà hai người Vấn nhi và Phi Đan người truy ta đuổi, mắt thấy không còn đường nào để trốn, Vấn nhi bèn chạy ra ngoài màn cửa, chỉ nghe “ôi” một tiếng, Lưu Thúy mặc áo bông thật dày bị Vấn nhi đụng một cái đứng không vững, vịn vào khung cửa mắng: “Hai người các ngươi ở đây chạy cũng không chú ý một chút, nếu có người khác tới bên ngoài, đụng phải thì làm sao bây giờ?”



Lưu Thúy là nha hoàn thân thiết bên người Vân Khanh, cũng là người đanh đá nhất trong bốn người, lúc này nàng ấy lại là người có lý, Vấn nhi le lưỡi, vẻ mặt áy náy.” Mà Phi Đan tất nhiên là hiểu được ý của Lưu Thúy, nếu người tới ban nãy là phu nhân thì phiền phức lớn rồi, chính mình vừa rồi cũng quá lơ là, bèn vội vàng xin lỗi.



Lưu thúy cũng không có lý không tha cho người ta, huống hồ đều là nha hoàn cả, thấy các nàng biết tầm quan trọng của sự việc, mình cũng không bị thương, cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay dí trán Vấn nhi: “Nhìn muội chạy đi, mồ hôi đầy đầu, còn không đi lau đi. Ban nãy còn muốn chạy ra ngoài, gióc bắc thổi một cái, chắc chắn muội sẽ bị cảm.” 



“Muội biết rồi.” Vấn nhi hiểu được Lưu Thúy không trách nàng ấy, lập tức cười híp mắt dán tới.



Vân Khanh nhìn nha hoàn tỏng phòng, đã quen với việc các nàng cãi nhau ầm ĩ, nàng cũng không để ở trong lòng, cúi đầu tiếp tục thêu áo gối.



Sau khi đi vào, đầu tiên Lưu Thúy nhìn lửa than trong phòng, thấy than cháy vừa đúng, lại bưng chén trà nóng cho Vân Khanh rồi mới nói với Vân Khanh: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài một chuyến, nghe được gã sai vặt đằng trước nói trong cung xảy ra chuyện.” 



Vân Khanh đang khô miệng, trong lòng cảm thấy Lưu Thúy ở bên cạnh thật là hợp ý, nàng nhấp một ngụm trà xanh bốc hơi trắng lên, sau khi nghe được lời của Lưu Thúy, lông mi khẽ chớp. Điều này khiến nàng nhớ tới lúc ở trong viện của Hách Liên An Nguyên, tên nội thị kia cũng nói trong cung có việc muốn bẩm báo, lúc đó Minh đế nghe xong cũng vội vàng hồi cung.



Nàng nhấm môi, giương mắt phượng lên nhìn Lưu Thúy, giọng nói êm dịu như nước chảy róc rách, hỏi: “Chuyện gì?”