Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 397 : Tiết gia diệt vong

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Lưu Thúy ngồi vào chiếc ghế nhỏ lúc trước Phi Đan chuyển ra, đè thấp giọng nói: “Tây thái hậu hôn mê rồi.”



Trong mắt Vân Khanh lộ ra sự kinh ngạc nhàn nhạt, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”



“Vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài một chuyến, nghe thấy người ta nói.” Giọng Lưu Thúy càng ngày càng thấp, Phi Đan và Vấn nhi biết chắc chắn là có chuyện cần nói, bèn tìm cớ đi ra ngoài. Thanh Liên ngồi ở chỗ cũ không hề động đậy. Vân Khanh nhìn nàng ấy một cái, không nói gì, dù sao Thanh Liên cũng là người nàng chuẩn bị bồi dưỡng để làm nha hoàn nhất đẳng, những chuyện này không nhất thiết phải giấu nàng ấy. 



Lưu Thúy nhìn Thanh Liên, thấy Vân Khanh không mở miệng bảo Thanh Liên ra ngoài thì không lên tiếng nữa mà nói tiếp: “Tin tức quận chúa Quý Thuận bị mã tặc tha chết ở quan ngoại, bệ hạ vẫn luôn giấu Tây thái hậu. Ai ngờ một tiểu cung nữ trong cung của Tây thái hậu trong lúc đưa đồ vào trong điện,đúng lúc ma ma bên người Tây thái hậu không có ở đó liền muốn tìm cơ hội lấy sự yêu thích của Tây thái hậu, an ủi Tây thái hậu đừng quá đau lòng. Kết quả nàng ta vừa nói vậy, Tây thái hậu lại nổi lên nghi ngờ, thuận đường hỏi thăm mới biết thì ra quận chúa Quý Thuận đã chết rồi. Theo tin tức truyền ra, Tây thái hậu cứ như vậy ngã xuống đất, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”



“Là chuyện khi nào?”



“Chính là chiều tối ngày hôm đó người đi ngắm hoa mai với Cẩn Vương thế tử.” Lưu Thúy thấy Thanh Liên ở đây, rốt cuộc cũng không nói ra chuyện xảy ra ngày hôm đó. Mà dùng cách hai người Vân Khanh và nàng ấy đều biết để nói thời gian ra. Tính cẩn thận này cũng là thời gian dài đi theo bên người Vân Khanh từ từ mài ra. 



Vân Khanh nghe lời nói của Lưu Thúy, tay cầm nắp chén gạt nhẹ trên chén sứ vân hoa mai, trong đầu lại đnag chuyển động cực nhanh. Minh đế biết tìn hcamr của Tây thái hậu đối với quận chúa Quý Thuận, trước đây quận chúa Quý Thuận bị đưa đi hòa thân, Tây thái hậu đều đã nghĩ đến nhiều cách xem có thể đổi người hay không, song cuối cùng vẫn không thành công.



Từ sau khi quận chúa Quý Thuận lên xe loan ra khỏi Đại Ung, Tây thái hậu đã bệnh ở trên giường, vẫn luôn ở trong Từ Ninh cung không ra ngoài. Chắc hẳn Minh đế suy nghĩ cho thân thể của Tây thái hậu, cảnh cáo những cung nữ nội thị hầu hạ bên cạnh bà và những người khác không được nhắc đến cái chết của quận chúa Quý Thuận và chuyện người Tây Nhung lại quay trở lại Đại Ung.



Nhưng lại cứ trùng hợp như vậy, ngay lúc nàng tính kế mâu thuẫn giữa Hách Liên An Nguyên và Hách Liên An Tố để Minh đế xuất cung, có một tiểu cung nữ lại trùng hợp đến gần Tây thái hậu đang bệnh như vậy, đúng lúc bên người Tây thái hậu không có ai, tiểu cung nữ này lại không có mắt nhìn, nói hết ngueyen nhân cái chết của quận chúa Quý Thuận ra, ngày tháng Tây thái hậu ở trong cung trước kia đã không tốt, sau khi Minh đế đăng cơ mới trở thành thái hậu làm chủ hậu cung. Lần trước Vân Khanh vào cung đã thấy Tây thái hậu thở khò khè, ngoài ra Tây thái hậu còn có vài chứng bệnh khác, cộng thêm tuổi tác đã cao, bị kích thích như vậy, bất tỉnh đúng thật là không khó. 



Nhưng nếu nói tất cả những điều này là trùng hợp, Vân Khanh vẫn thật sự không tin, sự trùng hợp trong đời người nếu thật sự nhiều nhưu vậy thì nàng cũng không cần phải nhiều lần dày công trốn thoát khỏi những toan tính kia rồi.



Chỉ là người sau màn này chon thời gian thật tốt. Minh đế xuất cung, hoàng hậu lại không có mấy quyền lợi quản lý lục cung, cũng không rảnh chú ý đến Tây thái hậu bên kia. Vừa hay để người ta luồn qua sơ hở, sắp xếp một tiểu cung nữ đi vào.



Ánh mắt Vân Khanh nhìn Lưu Thúy, đáy mắt lộ ra thông minh, khóe môi khép mở, chậm rãi nói: “Tiểu cung nữ kia xử trí thế nào?” 



Lưu Thúy kéo tấm thảm đắp trên đầu gối cho Vân Khanh, cau mày nói: “Bệ hạ vừa biết Tây thái hậu hôn mê liền trực tiếp sai người kéo tiểu cung nữ ra ngoài đánh hai mươi đại bản. Lúc kéo vào lại thì đã tắt thở rồi.”



Người đã chết, thủ phậm thật sự phía sau màn sẽ không dễ tìm nữa. Trong cung lớn như vậy, một tiểu cung nữ nói sai mấy câu, lại là người trong cung của Tây thái hậu, dù Minh đế có tức cũng không có chỗ nào trút, chỉ có thể xử phạt người hầu hạ bên cạnh Tây thái hậu.




An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh, trong thủy mâu hiện lên ý cười, đưa tay dán lên da mặt Vân Khanh: “Vốn tưởng rằng ngươi sẽ ngại, hôm nay thấy bộ dạng ngươi như vậy, lại rất tự nhiên đấy chứ, lễ nào ta đã nói sai cái gì?”



Trong giọng nói của nàng ấy mang theo chế giễu, khiến Lưu Thúy hé miệng cười, ngay cả Đại Hàn Tiểu Hàn cũng che miệng nhìn hai người đùa giỡn.



Vân Khanh đâu bằng lòng để nàng ấy nói như vậy, nàng liếc mắt nhìn nàng ấy, trên mặt mang vẻ giả vờ giận dữ, lầm bầm nói: “Ngươi không sai. Ta cũng ở đây chúc ngươi hôn sự năm sau thuận lợi, hòa thuận vui vẻ.” 



Nghe được lời Vân Khanh, nụ cười trên mặt An Tuyết Oánh dần nhạt đi, nhưu đóa hoa nở rộ biến mất giữa cỏ xanh. Nàng ấy nhìn Đại Hàn một cái, Đại Hàn lập tức ngầm hiểu với Tiểu Hàn, gọi hết nha hoàn xuống, lại dẫn Lưu Thúy cùng đi đến gian phòng cách vách nói chuyện.



Trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Khanh và An Tuyết Oánh, mà Vân Khanh cũng hiểu rõ, An Tuyết Oánh có chuyện muốn nói với nàng.



Ánh mắt An Tuyết Oánh xa xôi nhìn hoa mai trên bàn, ngón tay khẽ quét qua cánh hoa, từng cái từng cái, giống như nỗi buồn không xóa được, chốc lát sau mới quay đầu lại, trong hai mắt nhìn Vân Khanh mang theo ưu tư tựa mấy khói: “Vân Khanh, người biết không, Trì quận vương phi nói với mẹ ta, muốn sớm có hôn kỳ.” 



Nhìn nét mặt của An Tuyết Oánh, hai mắt Vân Khanh mang theo tìm kiếm, đôi môi đỏ mọng hé mở, chậm rãi hỏi: “Trì quận vương phi muốn hôn kỳ trước đến khi nào?”



Bị Vân Khanh hỏi như vậy, thần sắc An Tuyết Oánh liền tăng thêm phần buồn rầu, ngón tay dùng sức, một lát sau đã xé được một cánh hoa mai ra, trên ngón tay đã nhiễm mùi hoa mai: “Ngày mười lăm tháng giêng gả đi.”



Quả nhiên là như thế! 



Chân mày Vân Khanh nhiễm vẻ lạnh lùng, trong mắt dường như đã nổi lên một tầng giận dữ, nhưng lại có một vẻ đã nằm trong dự liệu, ánh mắt dừng lại ở cánh hoa nơi ngón tay An Tuyết Oánh, vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ: “Vậy người thấy thế nào đối với việc hôn kỳ sớm?”



Từ sau lần trước để ý đến chuyện của Trì quận vương phi, nàng đã sai người đi điều tra chuyện của Trì Mặc. Tuy đã biết tại sao Trì quận vương phi lại muốn hôn kỳ sớm, nhưng hôn sự này là hôn sự của An Tuyết Oánh, ý kiến của An Tuyết Oánh mới là quan trọng nhất.



***



(1) Viện phán: Một chức quan trong ngự y viện dưới các triều Nguyên, Minh, Thanh ở Trung Quốc.