Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 406 : Vi ngưng tử nhận tội

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Trong phủ Uy Vũ tướng quân.



Hai ngày nay, vải trắng và đèn lồng trắng treo khắp cả con đường dài. Thỉnh thoảng có người đưa lễ vật tiến vào trong phủ, khuôn mặt không chút biểu cảm, nặng nề đến tham gia tang lễ.



Trong linh đường được lập trước phủ, Vi Ngưng Tử đang khóc đến mức không thở được. Bởi vì hai đêm liên tục không ngủ không nghỉ, cho dù là khóc, giọng của nàng ta cũng lộ ra hụt hơi, chỉ có tiếng nghẹn ngào khô khốc. Mỗi người khách đến đều nhìn thấy hai mắt của nàng ta sưng đỏ và thân thể gầy yếu, đều khuyên nói “Hãy bớt đau buồn…”, trong lòng đều cảm thấy Vi Ngưng Tử là một người đáng thương, trước đây êm đẹp gả cho Cảnh Hữu Thần làm chính thê, lại bị Nhị công chúa cường hãn ngang ngược cướp mất tướng công, cuối cùng không thể không lùi xuống ở vị trí thiếp thất, còn bị Nhị công chúa làm cho không nhìn thấy mặt trời. Bây giờ mẫu thân là người thân duy nhất lại chết, thật là đáng thương đến tột cùng. 



Sắc mặt của Vi Ngưng Tử trắng bệch, yếu như bông liễu trong gió xuân, đáp tạ khách một cách yếu ớt. Dáng vẻ như vậy của nàng ta, cho dù là Vi phu nhân cũng có chút nhìn không nổi. Tuy rằng từng nghe qua rằng Vi Ngưng Tử ra tay với Tạ Tố Linh, nhưng lúc này nhìn thấy nỗi đau buồn của Vi Ngưng Tử lại cũng không giống giả bộ, cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngưng Tử, con cũng đã hai ngày không ngủ rồi. Hôm nay khách ít, trước tiên con đi nghỉ một chút, ngày mai lúc hạ táng (1) mới có tinh thần.”



Vi Ngưng Tử khoác bộ áo sợi màu trắng, lộ ra khuôn mặt bởi vì mệt nhọc mà tiều tụy nên càng thêm trắng nhợt, hai con mắt lõm xuống, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng bi ai nói: “Bá mẫu, người thân duy nhất trên đời này của con chính là mẫu thân. Bây giờ bà ấy đi rồi, sau này Ngưng Tử không có cha cũng không có mẫu thân, cho dù… cho dù ngày tháng sống khổ sở thêm nữa, cũng sẽ không có ai thương con nữa rồi…”



Trong lòng Vi phu nhân nghe lại có chút áy náy. Lúc trước bà ấy đón Vi Ngưng Tử vào phủ của mình là muốn để nàng ta làm con gái. Nhưng dù sao Vi Ngưng Tử cũng không phải là con ruột, tuổi cũng lớn, giữa hai người tuy rằng gần gũi nhưng không đủ thân thiết. Nghĩ tới tình cảnh ngày hôm nay của Vi Ngưng Tử cũng thật sự đáng thương, cả ngày bị nhốt ở trong phủ của Nhị công chúa không thể ra khỏi cửa nửa bước. Lần này là mẫu thân nàng ta qua đời, Nhị công chúa mới không thể không để nàng ta tới tham gia tang lễ. Vi phu nhân thở dài, trong mắt chứa đựng một chút phiền muộn: 



“Ngưng Tử, mẫu thân con chỉ có một mình con là con gái, trong lòng nhất định rất yêu thương con. Nếu bà ấy ở nơi chín suối nhìn thấy con như thế này vì bà ấy, chắc chắn sẽ không an lòng, con hãy để bà ấy yên tâm đi đi.” Nói đến chỗ xúc động, trong mắt Vi phu nhân cũng rơm rớm nước mắt.



Vi Ngưng Tử nghe xong lời của Vi phu nhân, tâm trạng không bình tĩnh lại, ngược lại đâm đầu về phía quan tài, vẻ mặt đau khổ đến tột cùng: “Mẫu thân… mẫu thân, người đưa Ngưng Tử cùng đi với…”



Hành động đột ngột của nàng ta khiến nha hoàn ở xung quanh giật nảy mình, vội vàng kéo nàng ta, không để nàng ta tìm đến cái chết. Ai biết được tâm trạng của Vi Ngưng Tử biến động quá lớn, không đập vào quan tài, ngược lại lập tức ngất xỉu, mềm nhũn ngã xuống. 



“Phu nhân, việc này…” Nha hoàn đang đỡ Vi Ngưng Tử, trong mắt tràn ngập sự kinh hoàng nhìn về phía bà ta, dò hỏi phải làm như thế nào.



Vi phu nhân nhìn thấy Vi Ngưng Tử ngất đi, khuôn mặt nhỏ bé gần như cùng màu với áo tang, hốc mắt sâu hoắm, hai ngày nay hầu như là cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi. 



“Các ngươi dìu vào trong nghỉ ngơi một lúc, để cho nó ngủ yên lành một giấc.” Đợi đến ngày mai lúc đưa tang thì đánh thức Vi Ngưng Tử cũng không muộn, nếu không Tạ Tố Linh vừa mới mất, Vi Ngưng Tử cũng sẽ sụp xuống. 



Nha hoàn nghe dặn dò, hai người đỡ Vi Ngưng Tử vào một gian phòng ngủ, sau khi đắp chăn xong mới cẩn thận lui ra ngoài: “Vi tiểu thư thật đáng thương, ngất đi như vậy, có thể thấy là rất hiếu thuận…”



“Đúng vậy, ta vẫn chưa hề nhìn thấy ai khóc lại thương tâm đến như vậy, nước mắt khóc cũng cạn khô rồi…”



Những lời bàn luận của hai tiểu nha hoàn càng lúc càng xa, mãi đến khi không nghe thấy được nữa, Vi Ngưng Tử vốn dĩ ngất xỉu ở trên giường đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng đến kinh người trên khuôn mặt tái nhợt, căn bản không có chút gì dáng vẻ yếu đuối như lúc nãy ở trước mặt người khác, từ trên giường ngồi dậy, đôi môi hơi trắng mang một nụ cười với vẻ châm biếm, một tay tháo mũ hiếu màu trắng ở trên đầu xuống.  



“Hiếu thuận? Ai muốn hiếu thuận với một người không có lương tâm như Tạ Tố Linh chứ! Hừ, vì bà ta mà khóc, bà ta xứng sao?”



Vi Ngưng Tử vừa nói vừa cởi bộ áo tang màu trắng trên người xuống, thay lên người một bộ y phục thường ngày màu hồng cánh sen.



Nếu không phải là Nhị công chúa nhốt nàng ta ở trong viện, nàng ta nghĩ đủ mọi cách cũng không thể trốn ra được, không thể không giả bộ làm ra bộ dạng hiếu thuận, phải nắm chắc cơ hội trốn ra ngoài, không muốn quay về trong nhà lao của phủ Nhị công chúa đó nữa, nàng ta phải dùng đến việc khóc lóc với linh cữu của Tạ Tố Linh sao? Người đó luôn đối xử không tốt với nàng ta, cái chết lần này cũng coi như là có được một chút tác dụng, chưa đến nỗi là chết không có chút giá trị. 



Vi Ngưng Tử thay xong y phục, cảm thấy trong miệng quả thực có chút khô, lại uống một bình nước, nhón lấy đồ điểm tâm trên bàn ăn hai miếng, lúc này mới mở cửa, nhìn ra bên ngoài một chút. Dựa vào biểu hiện hai ngày nay của nàng ta, đoán là Vi phu nhân cũng sẽ không sai người đến làm phiền nàng ta nữa, nàng ta chỉ cần khóa chặt cửa, ít nhất trước sáng ngày mai, sẽ không có người đến gọi cửa. Nàng ta có thể vừa hay lợi dụng khoảng thời gian này, lén lút chạy đi.



Nàng ta cũng không muốn sống những tháng ngày bị người trông coi, không có thứ để ăn, không có đồ để mặc, ngay cả một chút tự do cũng không có đó nữa.



Vi Ngưng Tử sống ở trong phủ Uy Vũ tướng quân khoảng nửa năm, cũng hiểu rất rõ bố cục và con đường nhỏ ở trong đó, cộng thêm việc hôm nay lại làm tang sự, vì vậy bọn người dưới đều tập trung ở gần linh đường đón tiếp khách và chờ sai bảo, lúc Vi Ngưng Tử ở trên đường đi đến cửa nhỏ ở hậu viện cũng không ai phát hiện ra nàng ta. 



Lợi dụng kẽ hở lúc tên sai vặt giữ cửa hậu viện nhất thời lơ là, Vi Ngưng Tử lén lút chạy ra ngoài. Bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang dừng ở phía bên ngoài của phủ Uy Vũ tướng quân, phía trên treo một chiếc chuông gió màu bạc, hai mắt nàng ta lập tức sáng lên. Sau khi liếc nhìn xung quanh, nàng ta đi về phía chiếc xe ngựa.
Sau khi Vân Khanh thưởng thức biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt không cam lòng nhưng lại không thể không nói ra chân tướng của Vi Ngưng Tử, nàng vô cùng thoải mái uống thêm một ngụm trà nữa, cười nói: “Nếu Vi thị đã thừa nhận rồi, vậy Cao đại nhân, dựa theo luật pháp, người tung tin đồn nên trừng trị như thế nào vậy?”



Những ngày qua, khắp nơi trong kinh thành đều loan tin, sau khi nghe tin đồn, mấy vị phu nhân cũng bí mật đến cửa hỏi chuyện này, còn bảo Tạ thị sớm chuẩn bị tốt mọi việc, ý chính là có khả năng phủ Cẩn Vương sẽ từ hôn. Có thể thấy sự ảnh hưởng to lớn của chuyện này.



Nàng không sợ lời đồn lan truyền, nhưng nàng lại không muốn đội danh hiệu khó nghe này đi đến phủ Cẩn Vương, đến lúc đó sau khi nàng gả đi, dựa vào điều gì để thu phục mọi người? Phủ Cẩn Vương cũng không giống với Thẩm gia - nơi nàng lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của nàng. 



Mang theo cái danh tư thông với người khác mà gả đi, chỉ sợ trên dưới trong vương phủ đều xem thường nàng, từ đó xem thường Ngự Phượng Đàn. Ảnh hưởng của việc này với Ngự Phượng Đàn vô cùng lớn. Hắn bây giờ mới được Minh đế trọng dụng, thê tử có tai tiếng như vậy, khó tránh khỏi bị người khác cười nhạo trước mặt sau lưng.



Vì chính mình, cũng là vì Ngự Phượng Đàn, chuyện như thế này nhất định phải xử lý như vậy mới có thể khiến lời đồn bị Vi Ngưng Tử loan truyền ra biến mất khỏi miệng và trong lòng mọi người.



“Dựa theo luật pháp, phải vả miệng hai mươi lần trước mặt mọi người, để thể hiện rõ với mọi người không được tùy ý loan truyền bừa bãi lời đồn, nhiễu loạn lòng dân, làm loạn danh dự của người khác!” Cao Thăng nói lớn với người dưới công đường, liền có nha dịch từ trong hậu đường lấy ra một phách tre dài như cánh tay, rộng ước chừng một bàn tay, hai bên trơn nhẵn bóng. 



Vi Ngưng Tử nhìn thấy tấm phách tre vả miệng này, cả người lo sợ. Sự đau đớn khi năm đó Vân Khanh sai người đánh nàng ta tám mươi trượng vẫn còn khắc ở trong lòng, bây giờ lại muốn dùng phách tre này đánh lên mặt. Ngày bình thường cho dù Nhị công chúa dùng tay tát mặt, vậy cũng đã khiến người đau đớn không chịu được, nàng ta không khỏi hét lên: “Đại nhân, dân phụ đã nhận tội rồi, vì sao còn muốn hành hình?”



Hai ngày này, vì để gây dựng hình tượng người con gái hiếu thuận, nàng ta kiên quyết thủ hai đêm không ăn không uống, không ngủ không nghỉ. Mặc dù bắt đầu lấy lại tinh thần, nhưng đầu óc không được nghỉ ngơi vẫn không linh hoạt được như ngày thường. Nếu nàng ta đã nhận tội rồi, đương nhiên là phải chịu hình phạt. Vân Khanh cũng không phải rảnh rỗi ở trong phủ nha môn nghe nàng ta nhận tội vài câu.



Cao Thăng chán không buồn nhìn nàng ta, đánh Vi Ngưng Tử trước rồi nói sau, nha dịch ở bên kia cũng không phải là người nói lời khách sáo. Hôm nay người đến kiện là quận chúa Vận Ninh, thế tử phi Cẩn Vương tương lai, so với thiếp thất của tên phò mã vô dụng này, thân phận không chỉ cao hơn mấy trăm lần. Lập tức có người giữ lấy Vi Ngưng Tử, thấy nàng ta muốn mở miệng kêu lần nữa, bèn vung phách tre về phía miệng của nàng ta, tát liên tục. 



Tiếng "bốp" giòn vang vang lên trong công đường, phách tre đánh đến miệng của Vi Ngưng Tử, nàng ta căm hận Vân Khanh, không thể nghĩ những gì khác nữa. Khắp đầu đều là đau đớn, sự đau rát khổ sở khi bị đánh từ chỗ mỏng nhất ở trên miệng xuống đó, trong nháy mắt khiến nước mắt của Vi Ngưng Tử ép chảy ra, nàng ta muốn kêu, nhưng đón tiếp cái vả thứ hai, máu từ trên môi của nàng ta lập tức chảy ra.



Hai dấu vết sưng đỏ hằn lên vô cùng rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch, ngay sau đó, từng tiếng "bốp bốp" đánh xuống, Vi Ngưng Tử ngay cả sức quỳ xuống cũng không có nữa, trực tiếp nằm bò trên mặt đất. Khuôn mặt lúc nãy vẫn còn lộ ra sự thon gọn sau khi đánh xong, môi sưng vù nứt đầy máu, lúc này đã sưng lên như một quả nho tím loại đặc biệt to ở vùng Tân Cương.



Hình phạt như thế thoạt nhìn thì đáng sợ, nhưng ở trước mặt nha dịch căn bản không tính là gì. Bọn họ đánh xong bèn thu tay, bẩm báo với Cao Thăng, còn Cao Thăng lại thoáng nhìn Vân Khanh, trong lòng thầm nghĩ: Vị quận chúa này ngày thường thoạt nhìn thật rộng lượng, lần này xem ra tuyệt đối không phải là loại người dễ chọc, sau này nếu có người lại muốn nói gì ở sau lưng nàng ta, chỉ sợ phải nghĩ cho cẩn thận, dù sao nữ tử bị người ta kiện đến nha môn thì đã là việc không ngẩng đầu lên được rồi. 



Vi Ngưng Tử sở dĩ khi đến không giãy giụa quá mức, là bởi vì nàng ta ở kinh thành vốn không có mặt mũi nào mà nói, hơn nữa nàng ta ôm cách nghĩ lập tức rời khỏi kinh thành, cho dù mất mặt cũng một lần như vậy thôi.



“Ừ.” Ánh mắt Cao Thăng quét qua khuôn mặt của Vi Ngưng Tử, quay đầu nhìn Vân Khanh, thấy mắt phượng của nàng dừng lại ở chỗ đặt xe ngựa, trong lòng khẽ rùng mình, chứng tỏ đại lễ mà Vân Khanh nói chính là ở trong đó, hắn lập tức phất tay với nha dịch nói:



“Các ngươi lên xe ngựa xem thử, có thể có những vật phẩm khác làm vật chứng.” 



Vi Ngưng Tử nửa sống nửa chết nằm bò trên mặt đất, lúc nghe thấy Cao Thăng sau khi xử án còn muốn sai người lục soát xe ngựa của nàng ta, giãy giụa đứng lên, vội vàng hét: “Đại nhân, dân phụ đã nhận tội, vì sao còn muốn lục soát xe ngựa của dân phụ?”



Những thứ trên xe ngựa đó tuyệt đối không thể lục soát ra.



Bởi vì môi bị đánh nứt toác, giọng nói của Vi Ngưng Tử mơ hồ từ trong khóe miệng phát ra, không nghe kỹ thì căn bản không nghe ra nàng ta nói điều gì. Cao Thăng thấy nàng ta vẫn luôn ngăn cản người đi lục soát xe ngựa, càng cảm thấy trong xe ngựa có thứ không thể để người khác nhìn thấy, bèn sai nha dịch đi lục soát. 



***



(1) Hạ táng: Hạ huyệt, chôn cất.



(2) Ám kết châu thai: Người con gái quan hệ lén lút với tình nhân rồi mang thai.