Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 405 : Lời đồn nổi lên

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Khuôn mặt thanh tú của Cổ Thần Tư đỏ lên, nhịn xuống hổ thẹn trong lòng, nói với Vân Khanh: “Ta cùng lắm là hồ đồ trong chốc lát nên đã dùng bài thơ đó. Không so được với vài người, đính hôn rồi cũng không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, qua lại cùng du côn, cuối cùng bị người ta hủy hôn nên chạy trốn tới kinh thành!”



Tạ thị nghe thấy lời này, khuôn mặt lập tức trầm xuống, tuy sự việc đã qua hai năm, nhưng bà biết Cổ Thần Tư đang nói gì, lập tức tức giận nói: "Cổ tiểu thư nói lời phải chú ý một chút, đừng có chỉ cây dâu lại mắng cây hòe mà giảm phúc đức!"



Tạ thị thường ngày là người cực kỳ ôn hòa, song là những chuyện không liên quan đến con gái, nhưng lúc này nghe được ý của Cổ Thần Tư nói có liên quan đến con gái, liền tức giận cao giọng nhắc nhở. 



Cổ Thần Tư chứng kiến sự tức giận của Tạ thị, trong lòng lại cảm thấy thoải mái, càng tỏ ra đắc ý nói: "Người ngay thẳng không nói lời vòng vo, cái gì mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Mọi người ở đây có ai không biết "có vài người" là chỉ người nào, đừng cho rằng đi tới kinh thành là có thể xóa sạch tất cả những việc trước đây đã làm ở Dương Châu. Thẩm Vân Khanh, việc ta làm so với cô qua lại với du côn, đơn giản là không đáng để nói."



Cổ Thần Tư nói xong, đi tới bên cạnh Hàn Nhã Chi, sóng mắt dạo qua một vòng ở trên khuôn mặt của Ngự Phượng Tùng, giọng nói lập tức dịu dàng một chút, nói: "Nhã Chi, Thẩm Vân Khanh muốn gả cho Đại ca nhà cô, nhưng cô phải cẩn thận một chút, cưới một thê tử như vậy, chỉ sợ về sau hôn sự của cô cũng thành vấn đề. Vẫn nên sớm nói rõ ràng với vương phi!"



Nàng ta vốn có ý muốn lấy lòng Hàn Nhã Chi, nhưng Vân Khanh lại nhìn thấy khi Cổ Thần Tư nói "Đại ca nhà cô", trong đáy mắt của Hàn Nhã Chi rõ ràng chứa đựng một chút u ám. Thế nhưng nàng ta rất nhanh chóng che giấu, thay bằng biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Vân Khanh, ngoài miệng lại nói: "Không phải sự thật chứ, đây chỉ là lời đồn đại mà thôi..." 



"Lời đồn đại gì, toàn bộ kinh thành đều đã biết. Lẽ nào lời người khác nói là giả, trước đây chính Thẩm Vân Khanh bị Tề gia từ hôn, nếu người ta tốt đẹp thì muốn từ hôn làm gì..." Cổ Thần Tư nhìn Vân Khanh cười không ngừng, nét đắc ý trên khuôn mặt bay lên tận trời, sự khiêu khích trong mắt lại biểu đạt trực tiếp niềm vui trong lòng nàng ta.



Ngự Phượng Tùng nhìn thoáng qua Thẩm Vân Khanh, lúc như thế này nàng sẽ ứng đối thế nào, nếu Ngự Phượng Đàn cưới người vợ như vậy thì đúng là đặc sắc. Không biết là ai lan truyền ra lời đồn đại, hắn có lẽ phải cảm tạ người đó.



Ánh mắt mọi người đều đặt trên người Vân Khanh, đối với một nữ tử đang chuẩn bị đám cưới mà nói, truyền ra lời đồn đại như vậy, rất có thể sẽ tạo thành ngăn cản đối với hôn sự này. Nếu nhà trai thẳng tính, rất có thể sẽ trực tiếp muốn từ hôn, cho dù là hoàng đế cũng không thể bức thần tử cưới một nữ tử tuyên bố bừa bãi. 



Sự may mắn của Thẩm Vân Khanh có phải cũng đến lúc chấm dứt hay không.



Nhưng, các nàng lại phát hiện Vân Khanh không hề có một chút bối rối. Nàng vẫn duy trì vẻ mỉm cười trên mặt, yên lặng nhìn Cổ Thần Tư, ánh mắt chăm chú như nghiêm túc lắng nghe theo lời nàng ta nói. Khi mọi người ở đây cho là phải chăng nàng nghe được lời đồn mà tức đến choáng váng, Vân Khanh lại đi đến trước mặt Cổ Thần Tư và cười hỏi:



"Cổ Thần Tư, vì sao các tiểu thư khác vẫn không ai phụ họa câu hỏi đấy của cô?" 



Cổ Thần Tư nhìn thoáng qua sáu tiểu thư khác, bao gồm cả Hàn Nhã Chi, cũng không có ai trực tiếp mở miệng nói Vân Khanh không đúng. Nàng kinh ngạc, Vân Khanh lại không phản bác lời nói của nàng, cho rằng Vân Khanh là do chột dạ, muốn nói sang chuyện khác, vì vậy bật cười một tiếng, khinh thường nói:



"Các nàng đương nhiên không dám nói, bởi vì cô là quận chúa, cho dù cô có làm chuyện mất mặt như vậy, cũng sẽ không ai dám nói trước mặt cô." Nàng lại khác, nàng là cháu gái của Cổ Thứ Phụ, chức quan trong số quan lại ở trong triều chỉ thua kém Trương Các lão.



Nhìn nàng đến bây giờ vẫn còn kiêu ngạo, Vân Khanh cười nhạt, nụ cười này cực kỳ dịu dàng, lại khiến người ta cảm thấy như là gió xuân tháng ba mang theo sự lạnh lẽo của ngày đông. Nàng từ từ mở miệng, gằn từng chữ: "Cô nói rất đúng, bởi vì các nàng đều biết ta là quận chúa." 



Nói xong, Vân Khanh vung tay lên, hai cái tát bôm bốp lên mặt của Cổ Thần Tư khiến vẻ mặt chướng mắt kiêu ngạo của nàng ta biến mất sạch sẽ, thay vào đó chính là ngạc nhiên và kinh sợ.
"Ngươi giúp ta đi điều tra một chút, hai ngày nay trong kinh thành lan truyền lời đồn đại ta tư thông với người khác là phát sinh từ đâu ra?" Vân Khanh uống một ngụm trà, dặn dò nói. 



Từ sau khi Ngự Phượng Đàn tiếp nhận vị trí Kinh doanh vệ chỉ huy sứ, đã ra khỏi kinh thành được mấy ngày. Ba ngọn lửa trước mặt của quan mới nhậm chức (*) đương nhiên là phải đốt cho đủ, đốt cho mạnh mới có thể khiến người ta tin phục.



Vân Khanh cũng không có ý định để cho hắn biết chuyện này, nàng không cảm thấy mọi việc đều phải dựa vào Ngự Phượng Đàn, hai vợ chồng phải nâng đỡ lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, nếu ai dựa vào người kia thì sẽ mất đi chính mình.



Chỉ là hôm nay nàng mới cảm thấy muốn cho người ta thêm một khoản trên hình tượng dịu dàng đoan trang của nàng. Những chuyện đồn đại thế này, nàng sẽ không dễ dàng cho qua, cũng để cho những người đó thấy, Thẩm Vân Khanh rốt cuộc có phải là người dễ bắt nạt như vậy hay không. 



Nhớ lại ban ngày tình cờ gặp Hàn Nhã Chi trên đỉnh Không Thúy, chân mày của Vân Khanh cau lại, nhìn bộ dạng của nàng ta và Ngự Phượng Tùng, dường như quan hệ không tệ. Nhưng Ngự Phượng Tùng không hề có chút gì đối với nàng. Ngoại trừ sự dò xét, đáy mắt còn có sự đánh giá và coi thường, nhưng lại không hề có một chút tôn kính đáng có của đệ đệ khi nhìn thấy thê tử của ca ca.



Cũng có điều là hai người Ngự Phượng Tùng và Ngự Phượng Đàn chênh lệch hai tuổi, cho dù là tính từ khi còn bé tới nay, Ngự Phượng Tùng cũng chỉ là trước bảy tuổi mới gặp Ngự Phượng Đàn mà thôi. Nếu đúng như vậy, tình cảm giữa hai người chỉ sợ còn không nhiều bằng giữa Ngự Phượng Đàn và Phương Bảo Ngọc. Xem ra giữa Ngự Phượng Đàn và người em trai này cơ bản cũng không có mấy tình cảm gì. Nếu không, hắn nói chuyện với nàng lâu như vậy, lại chưa từng nghiêm túc nói tới chuyện của Ngự Phượng Tùng, chứng minh tình cảm trong đó vô cùng nhạt nhẽo. Không chỉ Ngự Phượng Đàn như vậy, mà Ngự Phượng Tùng cũng giống như vậy.



Tất cả những điều này đều bởi vì Minh đế chia tách Ngự Phượng Đàn tạo thành. Những người thân thích phải thường xuyên gần gũi mới có thể thân thiết. Xem ra nàng gả đến phủ Cẩn Vương chắc chắn cũng có một trận đánh ác liệt bắt buộc phải đánh rồi. 



Khi mặt trời lặn về Tây, ráng chiều nhuộm dần, bóng dáng của Tang Thanh cũng khoác màu vỏ quýt bước vào trong phòng, giao cho Vân Khanh một tờ danh sách trong tay.



“Đây chính là danh sách những người truyền ra lời đồn đại?” Vân Khanh nhìn những cái tên phía trên, trong mắt chớp mắt nhìn chăm chú hỏi.



“Có thể điều tra ra ở trên. Lần này lời đồn đại khuếch tán vô cùng nhanh, thuộc hạ căn cứ vào mật thám của các nơi hồi báo tới rồi truy lùng tung tích có thể tìm ra, chính là trong số mấy người này.” Tang Thanh nói nhỏ, giọng nói trong bóng tối, nếu không đưa mắt nhìn, rất dễ ngộ nhận hắn đúng là không tồn tại. 



“Ừm, cảm ơn ngươi!” Vân Khanh nhìn qua danh sách một lượt rồi liên hệ lại từ đầu đến cuối những chuyện phát sinh gần đây nhất với nhau, trong lòng đã có kết quả.



“Không cần cảm ơn!” Tang Thanh vẫn có chút không quen Vân Khanh mỗi lần đều sẽ nói cảm ơn, nhưng cũng không hề có gì phản cảm. Hắn chỉ dựa theo sự giao phó của thiếu chủ bảo vệ thật tốt thiếu chủ phu nhân tương lai là được.



Đợi đến khi Tang Thanh như một chiếc bóng biến mất trong phòng, Vân Khanh lập tức đứng dậy, ngón tay lướt qua một cái tên trên giấy, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng, đã như vậy thì phải đem ra xử lý. 



***



(*) Quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa: Ý nói quan viên mới nhậm chức phải làm mấy việc tốt cho dân chúng để gây dựng lòng tin, những việc làm đầu tiên phải sáng chói rực rỡ như những ngọn lửa. Để quan viên mới có thể gây tiếng vang lớn, đốt cháy kẻ thù và thắp sáng chính mình là cách đơn giản và hiệu quả nhất.