Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 63 : Đại Tiểu Thư Đánh Trả Thánh Mẫu (4)

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền ngoảng lại nói với Tạ thị: "Nói lão gia ngươi, chuyện sinh ý của nhà mình quan trọng, nhưng chuyện tìm chổ ở cho dì với cháu gái cũng không thể qua loa được, cuối cùng để người ta ở lại khách viện của chứng ta không tốt lắm, không phải để người ta nói xấu sao, khiến hắn để bụng."



Lời này của lão phu nhân, giống như trên mặt Vi Ngưng Tử còn đang tươi cười thắng lợi hung hăng tát một bạt tai vậy, lập tức khiến vẻ mặt Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì khó coi hơn.



Hai người bọn họ định lợi dụng khoảng thời gian này lấy lòng lão phu nhân, chỉ cần lão phu nhân không nói gì về việc để các nàng ra khỏi Cúc Khách viện, vậy các nàng vẫn ở trong đó, cũng không ai dám đuổi các nàng đi, dù sao Tạ dì cũng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân. Hôm nay lão phu nhân cố tình nói vậy, các nàng đương nhiên là không còn gì để nói nữa.



Tạ thị vốn không định để mẹ con các nàng ở lại Thẩm phủ, trước đây lão phu nhân không nói gì, nàng cũng không dám nói, tránh cho người ta nói Thẩm phủ mỗi người một ý, nàng lại là thân tỷ tỷ nên cũng ngại mở miệng, lúc này đương nhiên gật đầu nói: "Mẫu thân nói phải, con dâu sẽ chuyển lời cho lão gia."



Khóe miệng Vân Khanh cười nhẹ châm chọc, đáp lại khuông mặt trắng xanh của Vi Ngưng Tử, còn có đáy mắt Tạ dì hừng hực lửa giận. Trong lòng bọn họ nhất định là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn cố không dám có một chút biểu đạt nào, chỉ cần các nàng dám nhăn mặt, không chừng lão phu nhân một chút ân tình cuối cùng cũng không còn.



Hai người làm bộ vui vẻ, nói với lão phu nhân: "Phiền lão phu nhân quan tâm."



"Không cần, các ngươi tìm được chổ tốt, ta cũng yên tâm." Lão phu nhân nghiêng người dựa vào cái gối phía sau, mắt hơi buông lỏng nói.



Tạ thị vừa thấy liền biết mẹ chồng đã mệt rồi, liền đứng dậy nói: "Mẫu thân, con dâu lui xuống trước."



"Ừ, các ngươi đều ra ngoài đi." Lão phu nhân khoát tay, nghiêng người xuống gối ngủ một chút, những người khác thấy vậy đều theo Tạ thị đi ra ngoài.




Lại nghĩ đến vẻ mặt của Vi Ngưng Tử lúc trong thư viện, Tạ thị hiểu được muội muội cùng cháu gái hai người không chừng còn để việc này ở trong lòng. Nàng khẽ thở dài một cái, muội muội này nhất định là gấp gáp gả cho Vi gia, cuối cùng cũng không có khả năng lên được mặt bàn (???).



Vẻ mặt bà mang vài phần đáng tiếc: "Thôi được, chờ lão gia trở lại, ta lại đi hỏi muội ấy muốn mua viện như thế nào, dù sao lão phu nhân đã lên tiếng rồi, liền để các nàng dọn ra ngoài đi."



Trên mặt Vân Khanh nở nụ cười nhẹ, hôm nay xem như có thu hoạch lớn rồi, mẹ Vi Ngưng Tử tự mình gây ra rắc rối, tổ mẫu cùng mẫu thân đều muốn để các nàng đi ra ngoài, dù sao trong phủ này các nàng không ở lại được nữa rồi.



Nghĩ vậy, tâm tình nàng liền tốt lên, vui mừng lôi kéo Tạ thị hỏi: "Nương, cha uống thuốc đó cũng gần hai tháng rồi, đến hai tháng, lại nhìn nhìn, nếu thành công, nương liền có thể cho con thêm một tiểu đệ đệ rồi."



"Ngươi cái nha đầu này nói cái gì đó!" Tạ thị nhìn thấy bộ dáng nàng cười khẽ, sẳng giọng: "Lời này một khuê nữ như ngươi có thể nói sao?"



Vân Khanh vểnh môi, hì hì đáp: "Bình thường thôi, chẳng lẽ nương không muốn có thêm đệ đệ bên cạnh sao?"



Muốn chứ, sao lại không muốn, nhiều năm như vậy rồi Tạ thị vẫn suy nghĩ, bà sờ sờ bụng, nhưng không phải bà muốn có là có được: "Chỉ lo cha ngươi khỏe lại, hắn sẽ thường đi tới chổ ba người kia."



Hơn một tháng nay Thẩm Mậu uống loại thuốc này, tâm tình cùng thân thể đều hơi sa sút, ngày thường không ngủ thư phòng, cũng là nghỉ ở chổ của Tạ thị, cũng ít động tâm tư, nam nhân thôi, cảm thấy mình không có năng lực, tự nhiên sẽ uể oải, bị ảnh hưởng. Nếu tốt lên, thế còn không phải như trước đây sao.