Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 64 : Biểu Tỷ Muội Cặn Bã Quanh Co (1)

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Thấy mày Tạ thị lại bắt đầu mang vẻ lo lắng, Vân Khanh sợ bà lo nghĩ nhiều không tốt, lập tức nói sang đề tài khác: "Đúng rồi, hôm nay báo danh con còn gặp An Tuyết Oánh nữa đó."



Tạ thị cùng Tri phủ phu nhân cũng có chút giao tình, hai bên nhìn nhau thấy cũng không tệ, cũng biết quan hệ của vị tiểu thư được tri phủ yêu chiều với Vân Khanh cũng không tệ lắm, thuận miệng nói: "Cũng rất lâu rồi không gặp nàng ấy."



Sau khi hai mẹ con nói huyên thuyên một lúc, rồi Vân Khanh liền xoay người trở về phòng.



Hai tiểu nha hoàn dìu Phi Đan bị đánh hai mươi đại bản đến, để nàng dập đầu với Vân Khanh, nhìn thấy vẻ mặt của người trước mặt tái nhợt, đầy nước mắt, Vân Khanh không đành lòng, vẫn chịu đựng cho nàng quỳ xuống dập đầu.



Bích Liên có thể làm đến đại nha hoàn, nhất định là có sở trường, nhưng nàng đơn giản như vậy, hơi dễ xúc động, quả thật là điểm trí mạng của nha hoàn, một nha hoàn lại dám trước mặt chủ tử cáo trạng chủ tử khác, tinh thần trọng nghĩa hơi quá cao rồi.



Nhưng cũng nên nói rõ một chút, con người Bích Liên không tồi, nếu ý thức được thiếu sót của bản thân, sau này vẫn có thể dùng được.



"Ngươi biết mình sai chổ nào không?" Xua tay bảo hai nha hoàn hai bên người đều lui xuống, chỉ còn lại Lưu Thúy cùng Thanh Liên ở trong phòng, Vân Khanh không nhanh không chậm nhìn nàng, mở miệng hỏi.



Chịu đựng đau đớn trên lưng, Phi Đan cúi đầu nhận sai, nói: "Nô tỳ không nên nhất thời xúc động, bị người lừa gạt, đùa giỡn, lợi dụng."



"Còn gì nữa?"



"Gặp chuyện gì trước hết phải suy nghĩ trước rồi mới làm, không thể tùy tiện được." Phi Đan tiếp tục nói.


Mấy năm nay, Thẩm phủ tặng cho Liễu gia còn nhiều hơn, tiệc mừng thọ của Liễu lão phu nhân hàng năm, Tạ thị đều tặng hai xe lớn đồ vật thật tốt này nọ lại đây, bạc để lót đường cho Liễu đại lão gia thăng quan, một nửa trong đó là từ Thẩm gia mà có.



Tạ dì đưa danh mục quà tặng lên, e rằng không có được sự coi trọng của Liễu lão phu nhân.



Mà đại phu nhân đứng bên, mắt liếc nhìn mấy loại đầu danh mục quà tặng, trong mắt mang ý cười nhạo, quả thật là trượng phu chết đến đây tìm nơi nương tựa mà, mấy món đồ này nọ như vậy đều không lên được mặt bàn, trong lòng cũng liền mang thất vọng, ánh mắt nhìn Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì còn lạnh lùng hơn vài phần so với lúc vừa vào cửa.



Vi Ngưng Tử trái lại rất thông minh, nói lần đầu gặp bà bác, nhất định phải dập đầu bái kiến, Liễu lão phu nhân cũng không từ chối, để Ngân Hạnh cầm phúc tự quỳ đoàn đỏ thẫm cho nàng, Vi Ngưng Tử liền cung kính dập đầu lạy Liễu lão phu nhân ba cái, hành động như vậy, thật sự đã khiến Liễu lão phu nhân tươi cười, bảo nàng đứng lên, liền mở miệng nói: "Vân Khanh, lại đây, ngươi thật lâu không gặp nhị biểu mợ cùng nhị biểu tỷ biểu ca, hôm nay cùng biểu tỷ ngươi gặp mặt đi."



Chỉ thấy một phụ nhân mặc áo khoát tơ lụa xanh ngọc có hình hoa sen, váy lớn dệt kim màu vàng nhạt như màu ngũ cốc chín ngồi phía trên bên trái, đó là nhị biểu mợ, nàng nhìn lên bảo dưỡng cũng không tệ lắm, nhìn qua cũng liền bốn mươi tuổi, nhưng dưới mắt có hơi thâm, hình như nghỉ ngơi không được tốt lắm.



Hai người Vân Khanh cùng Vi Ngưng Tử theo lễ ra mắt, mỗi người được một vòng tay bạch ngọc.



Mà ngồi bên cạnh bà là nam tử hai mươi lăm tuổi, mặc áo đỏ rực cổ tròn tay áo nối liền, trên thắt lưng đeo đai vàng nạm ngọc, mang đôi giày gấm dệt kim, bộ dáng cũng coi như tuấn tú nhã nhặn.



Hắn là con của đại biểu mợ Liễu Dịch Dương, trong đám cháu trai đứng hàng lão đại, Từ sau khi thi đạt tú tài, liền tìm cái chức quan nhàn hạ ở nhà, mỗi ngày đi vòng vòng, y phục lụa là tràn đầy tính công tử.



Liễu Dịch Dương đứng dậy hành lễ với Tạ thị cùng Tạ dì, xoay người nhìn y phục váy dài bên cạnh Tạ thị, khi nhìn thấy mắt đen đẹp của Vân Khanh, đáy mắt chợt léo, cười nói: "Vân Khanh biểu muội đã lâu không gặp, trái lại trổ mã càng mê người."



Lời này nói quá mức lỗ mãng rồi, Tạ thị nhăn mày, Liễu đại phu nhân vội vàng đứng lên hòa giải, nói: "Còn có một biểu muội nữa mà."