Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 75 : Thế Tử Đúng Là Âm Hồn Không Tan (1)

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Mặc dù lần này Tạ di không làm nên chuyện vẻ vang gì, cũng không thể thông báo khắp nơi, may mà ngoại trừ vài người, những người khác chỉ tưởng Tạ di giao cửa hàng cho Thẩm Mậu hỗ trợ quản lý, Tạ thị liền ém chuyện này xuống, không nói đến nữa.



Sau khi Lý Tư nhận vàng nén để tự mình đi mua nhà, Thẩm Mậu lại giao hộp giấy tờ của Tạ di cho ông, nói hết thảy mọi thứ bên trong đều giao cho ông quản lý, tóm lại ý là không muốn chạm vào chuyện liên quan đến Tạ di.



Lý Tư đành phải nhận lấy, bước ra khỏi cửa không lâu, liền gặp Vân Khanh đang đứng chờ.



Trong lòng ông đã sớm biết Vân Khanh đợi là có chuyện muốn dặn dò ông, như thế cũng không kỳ quái, rất tự nhiên hành lễ chào: "Đại tiểu thư."



Ở thư phòng của Thẩm Mậu, Vân Khanh nghe ông nói liền biết ông đã hiểu ý của nàng, tìm một chỗ thiên tĩnh trong hoa viên nhỏ, bảo Thanh Liên canh giữ để ý người bên ngoài.



"Lý quản sự, ông là người trợ giúp đắc lực cạnh phụ thân, tình hình hôm nay ông cũng đã thấy rồi chứ?" Vân Khanh thản nhiên mở miệng nói.



Lý Tư nhíu mày, đại tiểu thư nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng, bất quá, như thế cũng không có nghĩa là ông có thể ngông cuồng tiến hành đánh giá Tạ di, rốt cuộc bà ta vẫn là chủ tử, vì thế chắp tay nói: "Hôm nay đúng là tiểu nhân không chú ý, không cẩn thận hỏi rõ nha hoàn kia từ đâu tới."



Ông ta nói như vậy, Vân Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Lý Tư đại khái biết được nàng muốn làm gì, hiện tại đang nhận sai với nàng, cũng là vì những lời phía sau của nàng, quả nhiên là quản sự đắc lực bên người phụ thân, làm việc lâu dài với người làm ăn buôn bán nên rất am hiểu nghe ra ý ở ngoài lời, nàng mỉm cười, gật đầu nói: "Phụ thân giao lại cho ông chuyện mua tòa nhà, về việc mua tòa nhà cho dì, ta có chút ý kiến nho nhỏ, Lý quản sự có nguyện ý nghe hay không?"



"Đại tiểu thư, mời nói." Lý Tư nhìn cô gái trầm tĩnh trước mặt, vừa rồi khi nàng bảo Tạ di viết tên lên trên giấy, ông liền mơ hồ đoán được một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nắm chắc mười phần, dù sao bình thường những cô gái ở tuổi này, nhìn vấn đề sẽ không sâu sắc đến như vậy.
"Lấy hộp đựng tiền ra đây." Bỗng nhiên, Vân Khanh xoay đầu lại, nói với Lưu Thúy, quần áo trang sức tiền tài của nàng vốn do Lưu Thúy cùng một đại nha hoàn trông nom, sau đó nha hoàn kia bị Tạ thị đuổi ra hậu viện, toàn bộ chìa khóa liền ở trên tay Lưu Thúy.



Lưu Thúy ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Vân Khanh: "Tiểu thư muốn dùng?" Nàng biết từ sau khi tiểu thư rơi xuống nước đã thay đổi rất nhiều, xử sự đều ngoài mềm trong cứng, gây thiệt cho người, mà người ta còn không biết đã thiệt lúc nào, nhưng trước kia tiểu thư không dính gì đến tiền bạc, còn nói là thứ thô tục, giờ đột nhiên lại muốn xem hộp tiền, nàng ta thật đúng là có chút không kịp thích ứng.



Chẳng lẽ có người nói gì ở trước mặt tiểu thư? Đáy mắt nàng ta hiện lên chút nghi ngờ, từ lâu, hộp tiền vẫn đều do nàng ta bảo quản, đột nhiên tiểu thư muốn dùng, khó chắc tiểu thư sẽ không hoài nghi điều gì, nghĩ như vậy, trên mặt liền lộ chút vẻ oan ức.



Thấy tâm tư của nàng ta, Vân Khanh biết mình nói lời này có chút bất ngờ, khó chắc Lưu Thúy sẽ không nghĩ đến điều khác, trên mặt liền lộ ra nụ cười, nói: "Ta muốn xem thử mấy năm tích góp được bao nhiêu vàng bạc, tính xem tiền riêng của mình có bao nhiêu, đến lúc muốn mua gì liền có thể tự mình mua."



Lúc này Lưu Thúy mới mang theo ý cười ngượng ngùng, lấy từ trong ngăn tủ gỗ lim ra một cái hộp vuông bằng gỗ tử đàn khảm chỉ bạc khắc hoa đặt lên bàn trang điểm, lại rút từ bên hông ra một chuỗi chìa khóa, lấy ra một chìa khóa nhỏ bằng đồng thau đặt lên tay nàng, mở miệng nói: "Tiểu thư, tiền tiêu vặt hàng tháng trong ngày cũng tiêu mất một ít, bất quá vàng thỏi vẫn còn rất nhiều, chủ yếu là nhận được vào lễ mừng năm mới, còn có của lão gia, phu nhân cho."



Tiền tiêu vặt hàng tháng của Vân Khanh là mười lăm lượng, nhưng ngày thường đều dùng để thưởng nha hoàn, không thừa được bao nhiêu, nàng cũng không muốn kiểm tra tiền tiêu vặt hàng tháng, chủ yếu muốn tính toán trước mắt mình có bao nhiêu bạc có thể dùng.



Lưu Thúy nhìn Vân Khanh cầm vàng lá, thỏi vàng, đếm từng chút, rất chăm chú, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong hộp, nàng ta cảm thấy kỳ quái đến phát hoảng, ánh mắt kia thật giống như nhìn thứ đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất gì đó trên thế giới, trong ánh mắt lộ vẻ yêu thích nói không nên lời.



Từ khi nào mà tiểu thư lộ ra yêu thích với vàng bạc như vậy, nàng không khỏi dời ánh mắt, nhìn về phía Thanh Liên, thấy Thanh Liên không lộ chút khác thường, nhìn động tác Vân Khanh mang theo mười phần tán thưởng.