Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 84 : Phản Kích An Lan, Thế Tử Kịp Thời Cứu Mỹ Nhân 2
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Phía dưới lầu các.
An Sơ Dương lần theo tiếng động nhỏ vừa rồi, đứng bên cạnh cái đình nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng quét mắt khắp nơi, nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Hắn nhếch nhếch khóe môi nhàn nhạt, đứng ở nơi vừa phát ra âm thanh nhìn lại, một đầu ngón tay chạm vào trái cây vừa bị người đạp phải, chất lỏng vẫn còn đang chảy, chứng minh vừa rồi có người ở đây, híp đôi mắt đen không thấy đáy, nhìn quét chung quanh một chút, khi nhìn đến một chỗ thì ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén.
An Tri phủ không có võ công, chưa từng phát hiện khác thường, sau khi nghe nhi tử hô lên, cũng im lặng đứng nhìn một bên, thấy hắn tay không trở về, hỏi: "Là ai vậy?"
"Không ai cả." Nắm nắm gì đó trong tay, sắc mặt An Sơ Dương lạnh như băng, ánh mắt tối tăm trả lời: "Không việc gì thì con đi đây."
"Con...... con muốn chọc giận chết ta sao, nghịch tử......" An Tri phủ hung hăng dậm chân, rốt cuộc cũng nói không ra lời, mà sắc mặt An Sơ Dương không thay đổi, giống như không nhìn thấy cất bước đi xa.
An Tri phủ đứng ở tại chỗ ngơ ngẩn một hồi, thở dài thật mạnh một hơi, cũng phất tay mà đi.
Cho đến khi mọi âm thanh phía dưới đều không còn, Vân Khanh mới ngẩng đầu lên, hơi hơi nhăn mày lại, đạo tặc mặt nạ bạc trước mặt này, tại sao lại xuất hiện ở phủ Tri Phủ, chẳng lẽ hắn muốn đến đây trộm cắp? Nàng ngẩng đầu nhìn lại, khoảng cách gần như thế, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cằm thon của hắn, lộ một chút màu trắng dưới mặt nạ màu bạc vẽ hoa văn, sau giữa trưa ánh mặt trời trở nên trong suốt, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, trắng nõn không tỳ vết, nàng không khỏi đoán diện mạo dưới mặt nạ của người này nhất định không tầm thường.
Bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt sâu thẫm không thấy đáy dưới lớp mặt nạ kia hiện lên ý cười trêu tức, khiến người ta nhịn không được mà lạnh run, tiếng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc không nói nên lời nhẹ nhàng thốt lên bên tai nàng: "Sao, vẫn chưa nhìn đủ sao?"
"Ta cắn ai liên quan gì đến ngươi, đại hiệp ngươi không nên xen vào việc của người khác!" Vân Khanh oán hận cắn răng, từng chữ từng chữ phun ra ngoài, hai chữ ‘đại hiệp’ lại thốt ra đặc biệt nặng nề.
Ngự Phượng Đàn vô cùng không thích thái độ như vậy của nàng, híp mắt nhìn vẻ mặt nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc kia đều là tức giận, hơn nữa ánh mắt còn mang theo khinh thường nhìn qua một bên.
Lại không chịu nhìn hắn? Lúc hắn không mang mặt nạ nàng cũng không nhìn hắn, hắn đeo mặt nạ nàng cũng không chịu nhìn, thì ra nàng đúng là không thích nhìn hắn?
Trong lòng bất mãn, ngón tay liền hung hăng xoay mặt nàng lại, khó chịu đè thấp giọng nói: "Bộ dạng ta rất khó nhìn sao? Vì sao không nhìn ta?"
Vân Khanh nghe vậy giương mắt nhìn mặt nạ bạc sáng chói của hắn, phì cười, nâng tay vỗ lên mặt nạ của hắn: "Ngươi có gì để ta nhìn?"
Hừ! Thật ra hắn đã quên thân phận lúc này của mình không phải là Ngự Phượng Đàn, dưới mặt nạ chu môi chép chép miệng, mắt hẹp híp lại, càng tới gần nàng thêm một chút, âm trầm hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy bộ dạng An Sơ Dương đẹp mắt?"
A? Sao lại nói đến việc này? Vân Khanh có chút kỳ quái nâng lông mi dài, mắt phượng kinh ngạc nhìn nam tử mặt nạ bạc.