Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 85 : Phản Kích An Lan, Thế Tử Kịp Thời Cứu Mỹ Nhân 3
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Hắn nói đến An Sơ Dương? Vì sao hắn lại hỏi ra mấy lời này, vừa rồi nàng tránh ở sau đình, chưa hề ngẩng đầu nhìn An Sơ Dương liếc mắt một cái, nếu nói có quan sát, cũng chỉ là lúc đoán vật, nàng nảy lòng tham nhìn thêm vài lần, chẳng lẽ nam tử mặt nạ bạc vẫn luôn ở chung quanh nàng?
Phán đoán này khiến nàng giật mình sợ hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt nam tử mang mặt nạ bạc, nam tử trước mắt này mới gặp nàng hai lần, nhưng loại hơi thở tà ác mang theo sự bá đạo, các nam tử nàng từng quen biết chưa ai có đủ khí thế này, loại hơi thở này quá mức mê hoặc, cũng quá mức mê hoặc mất hồn, nói chi đến việc nhớ hay quên.
Duy nhất một người có khí chất lóa mắt như hắn, đó là Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn, mà khí chất của Ngự Phượng Đàn lại hoàn toàn trái ngược với hắn, đó là một loại lười nhác không chút để ý, không tà mị bá đạo giống nam tử trước mắt này. Lại nhìn y phục trên người nam tử, cũng chỉ là áo bào màu lam mà người bình thường có thể mua được, mà Ngự Phượng Đàn từ đầu tới chân không chỗ nào không là hàng cực phẩm, chiều cao hình như cũng có chút chênh lệch.
Một lúc lâu nàng không nói gì, Ngự Phượng Đàn bất mãn, nghĩ nàng thật sự thích cái loại nam tử lạnh như băng như An Sơ Dương, liền hừ thật mạnh một tiếng: "Khối băng kia có gì hay, vậy mà nàng cũng thích!"
"Ta nói thích khi nào!" Vân Khanh tỏ vẻ không hiểu nổi cái lý luận kỳ quái của hắn, không muốn tranh chấp với hắn, người này làm đạo tặc thì làm đạo tặc, mặc kệ nàng thích ai đi.
Nàng quay đầu, nhìn về phía sau, vừa nhìn đầu đã hơi choáng váng, nơi này chỉ dựa vào một mình nàng sẽ không thể đi xuống, nhưng mà...... hình như nàng bị chuyện lúc nãy dọa đến mức bụng cũng thu lại, lúc này thả lỏng, lại nhớ tới một việc bức thiết cần phải giải quyết......
Nàng thật sự rất muốn đến phòng vệ sinh, nhưng phải mở miệng nói thế nào với cái người ở trước mặt này đây, vì thế nghẹn cứng người, nhỏ giọng nói: "Ngươi mau thả ta xuống......"
"Ta cũng không ôm nàng, tự nàng đi xuống thôi." Ngự Phượng Đàn còn có ý muốn trêu đùa nàng một lúc, chờ nàng nhỏ giọng mở miệng cầu hắn mang nàng xuống, ai ngờ sau một lúc lâu không có trả lời, liền quay đầu nhìn Vân Khanh, chỉ thấy sắc mặt nàng càng căng càng hồng, vẻ mặt mang theo chút khổ sở, trong lòng giật nảy, nhanh chóng xem nàng có trúng độc bị thương không, lại không thấy gì khác thường, nhất thời không hiểu nổi.
Liền nhớ tới vừa rồi nàng ở vị trí hẻo lánh như vậy, bình thường sẽ không ai tùy tiện đến, trừ khi...... Ánh mắt nam tử met đeo nạ bạc mang theo nghi hoặc khó có thể nhận ra, thấy bụng nàng hóp lại, hai chân gắt gao kẹp lấy, ngón tay nắm chặt, bộ dáng này......
An Tuyết Oánh thấy vậy vội vàng giảng hòa, liền nói với mọi người: "Ngày hôm trước ta được tặng một chậu hoa rất đẹp, hôm nay các ngươi tới, liền để các ngươi cùng ngắm......" Vì thế đề tài liền chuyển sang chậu hoa, mọi người ngươi một lời ta một câu, đánh giá chậu hoa sơn trà.
Một lát sau, liền nghe có người nói hai người Ngự Phượng Đàn và Cảnh Hựu Thần, sau khi ăn cơm xong cũng đã cáo từ, hứng trí của An Ngọc Oánh liền tuột mất, một lát sau, mọi người liền tìm cớ, đều tự giải tán.
Vân Khanh lại ngồi xe ngựa dọc theo đường cũ mà trở về, xe ngựa vào đến cửa phủ mới dừng lại, sau khi đi vào Vân Khanh liền nhìn thấy tiểu nha hoàn của viện Tạ thị trông chừng ở cửa thùy hoa, mới từ xa xa nhìn thấy nàng liền vội vàng hấp tấp chạy tới.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, không tốt rồi......"
Lưu Thúy vừa nghe thấy lời này, liền nghiêm mặt, lập tức mạnh mẽ dạy bảo: "Chạy cái gì mà chạy, hấp ta hấp tấp, hô to gọi nhỏ như vậy là sao chứ!"
Trụy Nhi co rụt bả vai lại, vội vàng hành lễ với Vân Khanh, nói: "Vừa rồi nô tỳ có chút hấp tấp, xin đại tiểu thư thứ tội."
Thấy nàng ta chờ ở đây, nhất định Tạ thị đã xảy ra chuyện gì quan trọng, đáy lòng Vân Khanh gấp gáp, trên mặt lại vẫn luôn trầm tĩnh, từ từ mở miệng nói: "Em chớ hoảng sợ, rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ xem?"
Trụy Nhi thấy vẻ mặt nàng ấm áp, thầm nghĩ đại tiểu thư thật không tệ, trong lòng cũng lớn gan hơn một chút, lúc này mới mở miệng nói: "Là Phỉ Thúy tỷ tỷ dặn dò nô tỳ đứng đây chờ đại tiểu thư trở về, buổi sáng ngày hôm nay, sau khi ba vị di nương đi thỉnh an lão phu nhân, không biết đã nói gì, lão phu nhân liền nổi cơn giận, hô hào gọi phu nhân đến, từ khi đó đến bây giờ, nô tỳ đứng đây cũng khoảng hai canh giờ, mà phu nhân vẫn còn chưa trở về viện."
Trong lòng Vân Khanh lộp bộp một tiếng, ánh mắt ẩn chứa tia sắc bén, nàng biết nhóm di nương đó sẽ không an phận thủ thường ở yên trong viện của mình, không phải sao, hiện tại thấy Thẩm phủ vừa có chút an tĩnh, liền lập tức thổi gió dậy sóng rồi. Nàng gật gật đầu, nói với Trụy Nhi: "Em chạy đi nói với Phỉ Thúy, nói ta đã về rồi, sau khi về Quy Nhạn Các một chuyến, sẽ đến Vinh Tùng đường ngay."