Cẩm Tú Đỉnh

Chương 16 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Mục Thư Du đứng ở cửa Hòa Ninh điện suy tư có nên cho người của Mục Thư Yến đến Hậu Uyển thăm hỏi một chút hay không.



Lúc này có một cung nữ đang từ hướng Hậu Uyển đi tới, lúc tới trước mặt Mục Thư Du nàng ta quỳ gối vén áo thi lễ nói : “Thái phi, Ngọc thục nghi mời ngài tới Hậu Uyển.”



Mục Thư Du lập tức hỏi nàng: “Ngọc thục nghi mời ta qua sao, Thục phi nương nương có biết không?”



“Hồi Thái phi, Thục phi nương nương biết rõ. Nô tỳ là cung nữ của Hòa Ninh điện, Ngọc thục nghi trước khi tới Hậu Uyển đã cho người chờ Thái phi, cho nên Thái phi vừa tới là đã có người tới Hậu Uyển thông báo, nên Thục phi nương nương cũng biết, đã lập tức cho Ngọc thục nghi phái nô tỳ thỉnh Thái phi qua đó.”



Hoa ở Hậu Uyển nở rộ đã lâu, bây giờ mới muốn thưởng hoa, biết Thục phi không yên lòng về nàng nên Mục Thư Du cũng chỉ có thể đi đến đó.



Thục phi tâm tình rất tốt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tần Thừa Thích đang ngồi trên ghế chủ vị sau đó nhịn không được khóe miệng nhếch lên, Hoàng hậu không có ở đây thì nàng chính là người quản lí hậu cung, cho nên nàng cố ý cho người đặt cái ghế của mình cách chủ vị một khoảng, khoảng cách Hoàng thượng tới chỗ ngồi của nàng chỉ kém một chút.



Nếu không phải Hòa Hi không cho phép người của nước khác làm Hoàng hậu thì với dùng dung mạo cùng tài trí của nàng có mười cái Hách thị cũng vẫn kém, bất quá nàng cũng không so đo, Hách thị không con, thân thể lại yếu, đến sau này nàng sinh được hoàng tử thì ai còn dám so với nàng, ngôi vị Hoàng hậu, ngôi vị thái tử cái nào cũng không thể thoát khỏi tay nàng!



“Tỷ tỷ, vì sao tỷ phải cho Mục Thư Yến thể diện lớn như vậy, một cái họ Mục đã đủ rồi khiến cho người khác chán ghét rồi, hơn nữa còn có một Thái phi làm bộ làm tịch nữa, ta đều hận muốn chết." Văn phi thừa dịp Tần Thừa Thích cùng với những phi tần khác cười đuaà, nhỏ giọng oán hận với Thục phi.



Thục phi cười thần bí: “Muội muội nghĩ ta muốn nể mặt bọn họ sao? Lần trước Mục thị tỷ muội này hại muội muội thảm như vậy, nếu không phải do thừa tướng của Kỷ quốc đích thân tới đây, muội muội có lẽ đã phải bị cấm túc trong Hòa Vinh nửa năm rồi! Chuyện hôm nay là vì ta có trò hay muốn cho muội muội xem, chỉ cần muội muội dụng tâm nhất định có thể nhìn ra một ít manh mối, ta cũng là muốn mượn cơ hội này để xác định nghi vấn trong lòng.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều nhụt chí, hạt châu hổ phách thì có gì ly kỳ, Hoàng thượng thật là biết nóiđùa.



“Thần thiếp còn tưởng là vật gì, thì ra là chuỗi hạt châu hổ phách, chỗ thần thiếp cũng có vài chuỗi đây, nhưng chưa thấy Hoàng thượng khen lần nào.” Thục phi cũng cảm thấy bị Tần Thừa Thích lừa gạt. 



“Trẫm còn chưa nói xong, là do các nàng không nghe cho hết câu còn oán trách trẫm, thứ Đông Thịnh quốc đưa tới là chuỗi hạt có một trăm viên hổ phách, đều hiếm thấy là những hạt châu này đều rất đều nhau, hơn nữa chúng còn có màu lam, đây mới là thế gian hiếm thấy.”



Hổ phách màu lam? thật sự là mới nghe lần đầu, mọi người nghe Tần Thừa Thích nói xong cũng im lặng không nói tiếp, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của hạt châu kia.



Mục Thư Du cũng như vậy, chỉ là trong đầu nàng hiện ra thứ vật thể rắn màu da cam, không nghĩ ra được hổ phách màu lam là như thế nào. 



“Thái phi có muốn nhìn thấy chuỗi hạt kia không ?” Tần Thừa Thích thấy dáng vẻ suy tư nghiêm túc của Mục Thư Du, trong lòng vô cùng yêu thích.



Mục Thư Du nhận thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, nên đành phải nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn thấy trân bảo hiếm thấy như vậy, nhưng không biết mình có phúc khí đó hay không.”



“Phúc khí của Thái phi dù thế nào trẫm cũng phải cho, Vu Trung, sai người mang chuỗi hạt kia tới cho Thái phi giám định và thưởng thức.