Cẩm Tú Đỉnh

Chương 17 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


không bao lâu sau, có một tiểu thái giám nâng khay ngọc trên đó đặt một hộp gỗ đen nhánh đi tới, sợ có gì sơ xuất nên bên cạnh hắn còn có vài gã thái giám đi theo.



Vu Trung nhận lấy cái hộp, sau khi mở ra thì nâng lên trước mặt Tần Thừa Thích.



Tần Thừa Thích thuận tay cầm chuỗi hạt châu kia lên, chỉ thấy cả chuỗi hạt dưới ánh mặt trời hiện ra màu lam thanh nhã trong suốt, xinh đẹp cực kỳ, kèm theo đó là tiếng ca ngợi hết lời của mọi người.



“Thái phi cảm thấy như thế nào?” Tần Thừa Thích sai người đem hạt châu đưa tới cho Mục Thư Du.



Mục Thư Du dè dặt nhận lấy, cẩn thận nhìn xem: “Mặc dù thần thiếp không hiểu những thứ này lắm, nhưng cũng biết này chuỗi hạt này vô cùng quý giá, không phải dùng từ xinh đẹp là có thể miêu tả đủ.”



Thục phi cũng đang quan sát chuỗi hạt: “Hoàng thượng, cho thần thiếp xem một lát đi.”



Mục Thư Du vội vàng đem hạt châu đưa cho tiểu thái giám.



Tần Thừa Thích cười nói: “Được, nàng xem đi.”



Thục phi vui vẻ háo hức cầm hạt châu trong tay, yêu thích không muốn buông tay loay hoay nửa ngày cũng vẫn không để xuống được, kỳ thật nàng cũng có chút cố ý, nàng nghĩ rằng có lẽ Hoàng thượng thấy mình thích như sẽ mở miệng ban thưởng nó cho mình, đây chính là thời cơ tốt để phô bày sự sủng ái và thân phận của nàng, càng nghĩ như thế nàng lại không cách nào buông tay.



Những người ngồi phía dưới cũng chăm chú nhìn theo, nhưng bọn họ cũng biết mình không đủ tư cách để có thể cầm nó trong tay để ngắm nhìn, cho nên chỉ có thể ngắm nhìn từ xa coi như là đã có thể diện lắm rồi, sau khi trở về cũng có thể cùng với những người không có tư cách tới tham dự thổi phồng mộtphen.



“Xem ra vật này là thứ trang sức khiến cho nữ nhân không muốn buông tay, Thục phi như vậy, Thái phi cũng thế, trẫm thật sự không đành lòng đem nó về.” Tần Thừa Thích nói giống như đùa giỡn.


Mục Thư Du nghe vậy nói không cảm động là tự dối mình, bất luận Tần Thừa Thích có mục đích gì thì ít nhất hắn còn biết suy nghĩ cho nàng, cũng không xem nàng và những người trong vương phủ kia là cùng một giuộc, chuyện này khiến nàng khôngkhỏi sinh lòng cảm kích.



“Mặc dù thần thiếp không hiểu Hoàng thượng ám chỉ chuyện gì, nhưng thần thiếp lại biết Hoàng thượng là vì muốn tốt cho thần thiếp, chỉ là chuyện ở lại trong cung thần thiếp còn phải suy nghĩ một chút, mong Hoàng thượng chớ trách.”



“Trẫm không trách Thái phi, lòng trẫm vẫn đợi Thái phi trước sau như một, Thái phi dùng thiện xong thì đến chỗ của Ngọc thục nghi thăm hỏi một lát đi, bữa tối thì lại tới dùng cùng trẫm, sau này trẫm sẽ cho người chuẩn bị thiện mang tới vương phủ cho Thái phi, được chứ?”



Đối mặt chuyện Tần Thừa Thích thấu tình đạt lý như vậy, Mục Thư Du không cách nào cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ như thế, nàng đành gật đầu đáp ứng sau đó nhịn khôngđược lại hỏi: “Hoàng thượng, vì sao phải ban thưởng chuỗi hạt đó cho thần thiếp?”



Tần Thừa Thích mỉm cười nói: “Trẫm không muốn sau khi Thái phi trở về vương phủ vẫn bị người khác coi thường, hạt châu này là để cho bọn người Triệu Tín Thư có thể đối xử tử tế với Thái phi hơn, hơn nữa Thái phi về sau ở trong cung đi lại, hậu cung phi tần cũng có thể ý tứ một chút, mà ngay cả đối với Ngọc thục nghi cũng sẽ được tôn trọng hơn, chỉ một hành động mà mang lại nhiều lợi ích như vậy thật không uổng giá trị của chuỗi hạt này.”



một vật phẩm quý giá được đưa cho nàng chỉ vì muốn nàng có thể sống thoải mái hơn chút, để cho Thư Yến ở trong cung không bị ức hiếp, Mục Thư Du biết rõ Tần Thừa Thích chưa chết tâm đối với nàng, nhưng phần tâm ý này nàng không thể không nhận, vì vậy nàng lập tức đứng lên cùi đầu thật sâu cảm tạ ân điển của Tần Thừa Thích.



Tần Thừa Thích cũng không cự tuyệt, hắn chỉ chờ Mục Thư Du tạ ơn xong thì đỡ nàng ngồi dậy, sau đó cùng nàng dùng cho xong bữa, sau khi nói một chút chuyện phiếmthì hắn phải tới Trường Tuyên điện còn Mục Thư Du thì dẫn theo Như Lan Như Ý tới Hòa Ninh điện.



“Hôm nay tỷ thật là có thể diện, còn không mau đem bảo bối kia lấy ra cho muội nhìnmột chút!” Mục Thư Yến thấy Mục Thư Du trở lại, thì vui vẻ cười nghênh đón.



Như Lan đem chiếc hộp đưa tới, Mục Thư Yến nhìn một lúc rồi mới đặt hạt châu xuống, để cho Như Lan cất cẩn thận.



“Trong thơ muội có nói Thục phi Văn phi gây khó xử cho muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói nhanh đi.” Chuyện Mục Thư Du vẫn luôn nhớ là chuyện này.



Mục Thư Yến thở dài: “Kỳ thật cũng không có gì, bất quá các nàng mượn chuyện Hoàng hậu tụng kinh cầu phúc làm lý do, khiến cho một ngày nào cũng phải chép mộtsố kinh thư, chuyện này nói thì dễ mà làm thì khó, kinh thư cần chép lại chữ rất nhỏ, làm không tới hai ngày đã khiến muội hoa cả mắt, nhưng lại sắp tới ngày hạn định, muội nhịn không được nữa mới báo cho tỷ, ai ngờ các nàng không cần muội chép nữa, cũng không biết là vì cái gì.”