Cẩm Tú Đỉnh

Chương 26 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Đối với mục tiêu khảo nghiệm lần hai này, Mục Thư Du rất khó xử, hơn nữa cũng phải cực kỳ thận trọng, nếu không Ô Nhạc Song lại gặp xúi quẩy.



Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, chính nàng hiện nay cũng khó gặp được nàng ta, những chuyện xảy ra lần trước tại Hòa An điện, trừ những người cạnh nàng và Tần Thừa Thích thì chỉ còn cung nữ bên cạnh Ô Nhạc Song là Thu Hà mà thôi.



Mục tiêu lần này chỉ có một người, mà cũng tương đối khó dò xét, Tần Thừa Thích lần trước vì hiểu lầm khuynh hướng tính dục của nàng mà lệnh cho Ô Nhạc Song dời đến Nhã điện, lần này lỡ như bị bắt gặp, chẳng phải sẽ gây họa sao.



Suy tính khá lâu, Mục Thư Du quyết định tìm cơ hội gặp Ô Nhạc Song một lần, nếu chuyện này khôngcách nào xử lý, chỉ cần cẩn trọng một chút là được.



Mấy ngày sau, Mục Thư Du vừa tiến cung xong trước tiên đến Hòa Ninh điện ngồi một lát, sau đó sai người hỏi thăm tình huống của Tần Thừa Thích, biết hắn đang cùng triều thần thương lượng chuyện liên hợp lực lượng của vài quốc gia liền cảm thấy cơ hội đã tới, nhanh chóng dẫn theo Như Lan Như Ý lặng lẽ đi Nhã điện.



đi nửa ngày trời mới biết Nhã điện này không phải vắng vẻ bình thường, lúc đến cửa điện lại phát hiệnchung quanh yên tĩnh thanh lãnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, dù mặt trời đang chiếu rọi nhưng lại thanh mát cực kì. Ô Nhạc Song phải ở nơi này không khỏi quá mức thê lương.



Trước cửa viện thấy không ai truyền lời, Như Lan liền đẩy cửa để ba người bước vào.



“Nô tỳ thỉnh an Thái phi, Thái phi sao lại tới nơi này?” Thu Hà trùng hợp đi ra ngoài phơi khăn, thấy Mục Thư Du lập tức trừng to mắt, vội vàng hành lễ vấn an.



“Ta tới nói chuyện cùng Ô thục nghi, sao chỗ này lại chỉ có mình ngươi hầu hạ, những người khác đâu?”



“Hồi Thái phi, thục nghi bị dời tới chỗ này, những tiểu nhân khác sao cam tâm đi theo, bọn họ đã sớm tìm cách rời đi, nô tỳ vốn định đem việc này tấu lên Thục phi nương nương nhưng lại sợ Hoàng Thượng biết lại tức giận, hơn nữa thục nghi cũng không cho nô tỳ đi nói.”



“Cực khổ cho ngươi, ngươi rất trung thành với chủ, ta dẫn theo chút ít ngân lượng, ngươi thay thục nghi cất kỹ đi, kiếm thêm vài nô tài, chi phí ăn uống của thục nghi đừng để bị thua thiệt.” Mục Thư Du vừa nói xong, Như Ý liền đem một cái hộp gỗ thoạt nhìn nặng trịch giao cho Thu Hà.



“Nơi này là hai trăm lượng hoàng kim, là tâm ý của Thái phi, ngươi phải cất thật kỹ.” Như Ý dặn dò mộtcâu.



Thu Hà chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, lập tức quỳ xuống cảm tạ, sau đó dẫn theo Mục Thư Du vào trong điện. Thư Du nháy mắt với Như Lan Như Ý, hai người hiểu ý liền không cùng theo vào, ở ngoài cửa tra xét động tĩnh.



“Thục nghi, Thái phi đến thăm ngài.” Thu Hà khẽ gọi Ô Nhạc Song đang viết chữ.



Ô Nhạc Song nghe vậy ngẩng đầu hướng bên này nhìn lại.



“Ngươi, sao lại gầy như thế, có phải ngã bệnh hay không!” Mục Thư Du quả thực không thể tin được người trước mắt, mới mấy ngày không gặp Ô Nhạc Song đã tiều tụy đến vậy.



Cả người gầy đến nỗi làm người khác thấy mà giật mình, hai con mắt đen nhánh không có bất kỳ gợn sóng.



“Bẩm Thái phi, thục nghi kể từ khi đến đây liền chưa được ăn uống bữa nào đàng hoàng, ngài khuyên nhủ người đi, nếu không ngài thay thục nghi cầu tình, tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu đựng nổi.” Thu Hà chảy nước mắt cầu xin Mục Thư Du.



Lúc này Ô Nhạc Song đã đi tới, đánh giá Mục Thư Du một phen sau đó nở nụ cười:



“Lúc trước ta chỉ cho là Thái phi thuận miệng khoe khoang, hôm nay xem ra thật sự là bình chân như vại, uổng cho ta ngày thường còn luôn tự nhận lạnh nhạt với mọi thứ, Thái phi khỏe chứ?”



Mục Thư Du kéo Ô Nhạc Song ngồi xuống, sau đó mới nói: “Ta rất khỏe, ngươi đây tội gì làm khó xử chính mình?”



“Ta không muốn làm khó chính mình, chỉ là lòng đau như cắt không thể khống chế. Ta không hiểu rốt cuộc vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên đối với ta như vậy, cho dù không có ân ái, chẳng lẽ để Tử Nhược vui vẻ liền ép ta như thế!” Ô Nhạc Song chỉ cho là nàng tự tiện rời khỏi Tĩnh điện mới bị giáng tội.



“Kính xin Thái phi giúp đỡ thục nghi.” Thu Hà lại quỳ gối trước mặt Mục Thư Du.



Mục Thư Du biết rõ Ô Nhạc Song hiểu lầm, nhưng không vội giải thích mà là nhìn Thu Hà nói:



“Ngươi cho rằng ta không muốn giúp thục nghi nhà ngươi? Chỉ là ta cũng đang có chuyện khó xử cần nhờ Hoàng Thượng, không thể trả lời chắc chắn, ngươi là một kẻ trung thành, đứng lên đi.”



Sau đó lại quay đầu nói với Ô Nhạc Song: “ Tình cảnh vương phủ chắc hẳn không ai không biết, gian nan cực kỳ, ta ở vương phủ đám hài tử suốt ngày mặt ủ mày chau cuộc sống khổ cực, trong lòng chỉ cảm thấy có lỗi với vương gia, mấy ngày trước gặp Hoàng thượng ta còn xin người khai ân ban thưởng phong hào tước vị đây.”



“thì ra Thái phi cũng có nỗi khó xử, không biết Hoàng thượng nói thế nào?” Ô Nhạc Song hỏi.


Mục Thư Du trở về vương phủ, nghĩ lại mình bị Bạch Tử Nhược chửi như con cháu mà lại không thể phản kích, vừa tức giận lại bất đắc dĩ, bất quá nàng có chuyện trọng yếu hơn phải làm, không nên ngồi đây lo lắng.



không nghĩ tới chỉ qua một buổi tối, Triệu Tín Thư liền chạy đến: “Nhi tử thình an Thái phi.”



“Mới sáng sớm ngươi chạy tới là có việc gì gấp?”



“Bẩm Thái phi, nhi tử nghe nói Thái phi ở trước mặt Hoàng thượng đã nói đỡ thay nhi tử. Nhi tử đột nhiên nghĩ đến bản thân làm không hcu toàn, hôm nay cố ý đem đến cho Thái phi chút ngân phiếu, để tiện cho Thái phi làm việc.



Đều tại nhi tử đắc tội người khác lại Thái phi phải cực nhọc, tiền bạc là chỗ hữu dụng, sau này người cần cứ nói với nhi tử, nhi tử sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền. Mặc dù khó khắn nhưng Thái phi chỉ cần nhớ kĩ, thà tốn nhiều tiền cũng cần phải hỏi thăm cho được kẻ nào ở bên trong cản trở chúng ta.”



nói như vậy quả nhiên là Thu Hà, Mục Thư Du trong lòng đắc ý, nhanh như vậy đã đem nội ứng tóm được, bản thân nàng thật thông minh.



Vì vậy chuyện phải làm bây giờ là nhận đống ngân phiếu này, để cho Triệu Tín Thư yên tâm.



Trong lòng nàng đang nghĩ chờ lúc nào rảnh rỗi lại sai người đem ngân phiếu đi nơi khác đổi gửi để tránh Triệu Tín Thư đem lòng nghi ngờ, mà bản thân nàng có tiền riêng cũng tốt, tương lai đề phòng bất trắc.



Có bạc làm Mục Thư Du an tâm không ít, sau này nàng chỉ cần lợi dụng Thu Hà truyền tin giả sẽ thu không ít bạc đây.



Qua nữa ngày, trong cung lại truyền đến Hoàng thượng có chỉ yêu cầu Mục Thư Du diện thánh, đám người Triệu Tín Thư lại càng tin tưởng nàng đang cố gắng phụng dưỡng Hoàng thượng, cảm thấy hết sức vui mừng.



Mục Thư Du thì lại do dự, nàng khẳng định Bạch Tử Nhược hôm qua đã cáo trạng nàng, nếu Tần Thừa Thích muốn thay nàng ta báo thù, nàng tránh cũng không được, đành phải sửa sang lại một phen rồi tiến cung.



Vào Trường tuyên điện, Vu Trung đã ra đón, thấp giọng nói:



“Thái phi, hôm qua nô tài đã cố gắng hết sức, chỉ là Hoàng Thượng tâm tình không được tốt, Thái phi cố gắng chút đi.” Vốn chướng mắt Bạch Tử Nhược ra vẻ chủ tớ với hắn, nên định ở trước mặt Hoàng thượng nói giúp Mục Thư Du vài câu hữu ích.



không ngờ Hoàng thượng lại vô cùng tức giận, sợ là ai cũng không giúp được.



“Đa tạ Vu tổng quản nói giúp.” Mục Thư Du hít một hơi thật sâu một rồi bước vào thư phòng.



“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng.”



“Ừ, ngồi đi, hôm qua nếu Thái phi đã nhắc đến phẩm cấp thì trẫm cũng không nên để Thái phi phải quỳ xuống đúng không?” Tần Thừa Thích cầm sách trong tay mắt cũng không giương nhìn Mục Thư Du.



“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp là vì Bạch Chiêu Hoa vênh váo hung hăng mới nói nàng vài câu, cũng không thật sự muốn nàng quỳ xuống, nhưng thân phận phẩm cấp cũng là quy định của hậu cung, thần thiếp chưa từng nói bậy.”



“Trẫm còn nghe nói, Tử Nhược lúc đầu là tranh chấp với Ô thục nghi, sau đó Thái phi nàng mới bất bình vì người khác?”



Sao nàng lại quên mất điều này, Mục Thư Du lập tức phản ứng cười nói:



“Hoàng Thượng, đây vốn là chuyện của tỷ muội Ô thục nghi và Bạch Chiêu Hoa, thần thiếp chỉ là thấy ngứa mắt, đổi lại là người khác thần thiếp cũng sẽ ra mặt. “



“Ngươi có quyền gì giải quyết chuyện của hậu cung? Nếu không phải chuyện liên quan đến Ô thục nghi, ngươi sao phải hỏi đến, lấy thân phận gì để hỏi?” Tần Thừa Thích ép hỏi, làm Mục Thư Du có chút chịu không nổi.



“Hoàng Thượng không nên vu khống thần thiếp, thần thiếp không cách nào giải thích, Hoàng thượng muốn xử trí thế nào cũng được.”



Tần Thừa Thích ném sách lên mặt bàn, đi đến trước mặt Mục Thư DU:



“Trẫm vu khống ngươi? Vậy ngươi nói một chút vì sao phải lén đem hai trăm lượng hoàng kim cho Ô thục nghi hả? Trẫm sợ ngươi chịu khổ nên cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim, ngươi lại còn có phúc cùng hưởng với nàng ta.”



Cái gì! Tần Thừa Thích sao biết nàng cho Ô Nhạc Song vàng?



Mục Thư Du không thể suy nghĩ gì, chỉ có một nghi vấn: Thu Hà này rốt cuộc là thân phận gì!