Cẩm Tú Đỉnh

Chương 27 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Chuyện nàng cho Ô Nhạc Song vàng chỉ có Thu Hà biết được, mà nàng ở trước mặt Thu hà đã nói dối là vì Triệu gia mà cầu xin Tần Thừa Thích.



Vì lúc ấy chỉ có Ô Nhạc Song cùng Thu Hà ở đó nên nàng cứ đinh ninh rằng Thu Hà truyền lời cho Triệu gia, nhưng nay Tần Thừa Thích lại biết rõ, chẵng lẽ nàng ta đồng thơi truyền tin cho cả Triệu gia lẫn Tần Thừa Thích.



Nếu vậy Tần Thừa Thích phải biết rằng chuyện mình cầu tình vì Triệu gia chứ, nhìn bộ dáng này của hắn, chẳng lẽ Thu Hà lại lựa chọn tin tức rồi mới truyền?



Mục Thư Du nghĩ không ra, ngày hôm qua còn tràn đầy tự tin, hôm nay bị Tần Thừa Thích hỏi một chút liền rối loạn.



“không còn lời nào để nói?”



Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du im lặng liền nói: “Thư Du, nàng làm cho trẫm quá thất vọng rồi, thậtcô phụ tâm ý của trẫm, Ô Nhạc Song cũng vậy không cần đến ân điển của trẫm nữa, lần này trẫm nhất định không thể tha được.”



“Cầu xin Hoàng Thượng khai ân, là thần thiếp chủ động đến vấn an Ô thục nghi, không liên quan đến nàng ấy, thần thiếp tự nguyện chịu phạt, cầu xin Hoàng Thượng không cần xử người vô tội.”



“Nếu như nàng ta không nhận đồ ngươi tặng thì mới là vô tội, ngươi cho rằng trẫm không dám phạt ngươi có phải hay không, ngươi đã phạm tội khi quân phạm thượng, tự thân đã khó bảo toàn còn muốn vì người khác ra mặt sao?” Tần Thừa Thích âm thanh cao dần.



Mục Thư Du nhìn tên nam nhân tuyệt tình trước mặt, nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của Ô Nhạc Song, hôm qua nàng còn nhẫn nhịn chịu nhục nhã của Bạch Tử Nhược vì đại cục, nhưng hôm nay dù nàng có hạ thấp mình khẩn cầu thì hắn cũng không mềm lòng, tâm trạng đột nhiên tức giận.



“Thần thiếp tự biết tội, chỉ là Ô thục nghi một tấm chân tình vì Hoàng Thượng, hôm nay thân thể đã là gầy đến không thể nhận ra, mong Hoàng thượng khai ân tha cho nàng đi. Từ đầu đến cuối Ô thục nghi chẳng nói lời nào mà lại chịu oan ức, mong người nghĩ lại.”



Tần Thừa Thích chau mày: “Trẫm ngoại trừ đem Ô Nhạc Song chuyển đến Nhã điện cũng không xử phạt, sao đến miệng ngươi lại thành xử oan nàng ta! Trẫm đã từng nói không cho ngươi nói chuyện với nàng ta, ngươi có nghe lời của trẫm sao, còn ở đây giải thích gì nữa?”



“Ô thục nghi không biết vì sao Hoàng Thượng lại đuổi nàng tới Nhã điện hoang vắng, mỗi ngày tâm tâm niệm niệm nhớ về Hoàng thượng, người không nhìn thấy tấm lòng của nàng hay sao, hay là vì Bạch Chiêu hoa mà vứt bỏ nàng?



Nhìn bộ dáng của Ô thục nghi cũng biết nàng chẳng sống được bao lâu nữa, Hoàng thượng vẫn khăng khăng thần thiếp mê luyến nàng, bất luận thần thiếp có nói bao nhiêu lần người cũng không nghe. Hôm nay thần thiếp sẽ không giải thích nữa, dù sao cũng không còn mặt mũi để sống, đã vậy còn phạm tội khi quân phạm thượng, thần thiếp nhận tội, cầu xin Hoàng thượng giáng tội!” Mục Thư Du nói xong liền thẳng tắp quỳ trên mặt đất.



Đáng thương Ô Nhạc Song vì nàng mà bị liên lụy, nhưng nàng cũng không thể lo cho nàng nữa, tự cầu phúc vậy, những gì cần nói nàng cũng đã nói.



“Ngươi cho rằng trẫm không dám xử trí ngươi?” Tần Thừa Thích giận quá hóa cười.



Mục Thư Du nghe vậy dập đầu lạy ba cái: “Quân vô hí ngôn, thần thiếp sao dám hoài nghi Hoàng Thượng, chỉ cầu mong được chết nhanh!”



“Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi thực có cốt khí, còn muốn nói thay trẫm sao. Vu Trung!” Tần Thừa Thích bị Mục Thư Du làm cho tức giận nói liền ba chữ tốt.



“Hoàng Thượng.” Vu Trung lập tức đi đến, nhìn sắc mặt của Tần Thừa Thích lại nhìn bộ dáng của Mục Thư Du liền biết chuyện này không ổn.



“Thái phi khi quân phạm thượng tự nguyện muốn chết, trẫm thành toàn cho nàng, sai người ban thưởng rượu cho Thái phi…”



Vu Trung vội vàng lăn một vòng đến bên chân Tần Thừa Thích cầu xin: “Hoàng Thượng nghĩ lại a, Thái phi đối với Hoàng Thượng từ trước đến nay ngoan ngoãn phục tùng, một lòng vì Hoàng Thượng suy nghĩ.



Thái phi trẻ tuổi có chỗ không đúng Hoàng Thượng khiển trách dạy bảo nàng là được, sao lại vì chút chuyện nhỏ mà ra lệnh giết, chờ Hoàng thượng hết giận nghĩ lại sẽ vô cùng hối hận! Cầu xin Hoàng Thượng khai ân! Thái phi, ngài mau nhận sai với Hoàng Thượng đi!”



Mục Thư Du vô cùng nghẹn khuất, chết thì chết, so với lăng trì cực hình thì rượu độc cũng không tệ, có lẽ lần này nàng sẽ được đầu thai đến địa phương tốt đây.
Hơi thở Tần Thừa Thích cũng dồn dập, ôm sát giai nhân trong ngực không tha, vừa mút vừa liếm lên vết thương.



“Hoàng Thượng, thần thiếp đã là tốt lên rất nhiều, mau dừng lại đi.”



Tần Thừa Thích ngẩng đầu lên cụng trán Mục Thư Du thấp giọng cười nói: “Thái phi thật đúng là bảo bối, trẫm không dừng lại được, trẫm còn có một loại “ngọc dịch” khác cho Thái phi hưởng thụ đây.” nóixong liền đâm nhẹ hai cái trên mông eo Mục Thư Du.



Mục Thư Du hai má tuy ửng đỏ, nhưng cũng đưa tay đưa tới phần nổi lên trên quần Tần Thừa Thích chà nhẹ ma sát, sau đó chủ động hôn Tần Thừa Thích, đem lưỡi của mình đưa vào miệng hắn. Tần Thừa Thích lập tức dùng sức liếm láp, hai người ôm chặt dây dưa cùng một chỗ.



“Nàng làm sao vậy?” Tần Thừa Thích đang muốn cởi tà áo Mục Thư Du lại bị nàng đẩy ra.



“Thần thiếp chỉ là không quen hương vị trên người Hoàng Thượng.”



Tần Thừa Thích kéo Mục Thư Du qua hôn một cái cười nói: “Trẫm đã sớm nghe Vu Trung nói, nàng không thích mùi son phấn của Bạch Tử Nhược nên đã lệnh nàng ta khi gặp trẫm không được dùng phấn son. Sáng nay nàng ta đến không hề dùng, mà trẫm cũng không ngửi ra, Thái phi còn ăn dấm chua cái gì?”



Lời này vừa thốt ra hai người đều ngây ra, Mục Thư Du lạnh mặt liếc nhìn Tần Thừa Thích, còn Tần Thừa Thích thì lại vẻ mặt hối tiếc vì đã cao hứng nói lỡ miệng.



“Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi một chút đi, thần thiếp xin cáo lui.” Sau đó lại đẩy Tần Thừa Thích ra xoay người đi mất, nàng chỉ tùy tiện thử dò xét một câu nam nhân này liền lòi đuôi, thật làm cho người khác buồn nôn!



Nàng bản không có ý định làm cho Tần Thừa Thích thực hiện được, hiện tại vừa vặn có lý do thoát thân, đối với nam nhân, sao có thể cho hắn thỏa mãn được, treo lơ lửng mới tốt.



“Nàng đi đâu vậy, cùng trẫm trò chuyện cũng không muốn?” Tần Thừa Thích quả thật là không bỏ được.



“đi Hòa thanh điện xem Vu Trung truyền ý chỉ để giải sầu.”



Thấy Mục Thư Du bỏ đi không quay đầu lại, Tần Thừa Thích trong lòng thất vọng nhưng cũng an tâm, ít nhất nha đầu kia đã buông tha ý niệm tự sát, những thứ khác cứ túy ỳ nàng nháo đi. Chỉ tiếc Bạch Tử Nhược mới đi theo mình thời gian ngắn liền không thể tiếp tục đụng vào, nhưng chỉ cần nghĩ tới qua một đoạn thời gian nữa sẽ dỗ được Mục Thư Du trở lại liền cao hứng, không thèm nhớ tới chuyện Bạch Tử Nhược nữa.



Mục Thư Du từ Trường tuyên điện đi ra, Như Lan Như Ý lập tức vây quanh đi đến: “Thái phi, ngài khôngcó chuyện gì chứ?”



“không có việc gì, Vu tổng quản đâu?”



“Vu tổng quản đã sai người chuẩn bị thánh chỉ, chờ Hoàng Thượng xem qua ạ.” Như ý đáp.



Mục Thư Du quay đầu quả nhiên thấy Vu Trung tiến vào điện, liền đúng tại chỗ chờ hắn.



“Ơ, Thái phi, sao ngài lại đứng chỗ này, nô tài sai người mang cho ngài cái ghế.”



“không cần, ta chỉ là muốn cùng Vu tổng quản đi Hòa thanh điện nhìn một chút.” Mục Thư Du vừa cười vừa nói.



Vu Trung cười con mắt híp lại thành một kẽ hở: “Thái phi muốn thế nào liền theo thế ấy, ngàn vạn lần không cần cùng nô tài khách khí, Thái phi, mời.”



Bởi vì Hòa thanh điện cách Trường tuyên điện rất gần, cho nên không đến một phút đồng hồ đã nhìn thấy cửa viện, lúc này Mục Thư Du chậm dần cước bộ, giống như vô tình thuận miệng hỏi một câu: “Chuyện hai trăm lượng hoàng kim là Thu Hà nói cho Vu tổng quản sao?”