Cẩm Tú Đỉnh

Chương 39 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Qua hai ngày, huynh đệ Triệu gia cũng trở về vương phủ, đến thỉnh an Mục Thư Du mặt mày cau có, bộ dạng tâm sự nặng nề, Mục Thư Du thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi thật tốt.



Triệu Tín Thư trở về đến phòng sau khi uống trà lại than thở.



“Rốt cuộc là thế nào, làm sao không lấy được bạc?” Hồ Bội Hoa cuống cuồng truy vấn.



“Ta làm sao biết, tiệm vàng bạc chỉ nói là đã có người lấy đi, là ai lấy lại không chịunói.”



“Nào có ai làm ăn như vậy, là hắc điếm còn phải nể mặt, chúng ta có bằng chứng bọn họ dựa vào cái gì mà không chịu xuất bạc!”



“Nàng ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ thì có ích lợi gì, có bản lĩnh thì nàng đi Kỷ quốc mà kêu, xem xem có thể lấy bạc ra hay không, đó là Kỷ quốc ta và Tín Nghĩa nếu muốn tính sổ với bọn họ thì cuối cùng thua thiệt còn không phải là chúng ta hay sao, chuyện như vậy ta sẽ nghĩ biện pháp tra cho rõ ràng. Thái phi mấy ngày nay có tin tức gìkhông, chuyện phong hào tước vị có tin gì hay không?” Triệu Tín Thư bực mình khi phải nói chuyện dòi dòng với Hồ Bội Hoa nên vòng vo đổi đề tài.



Hồ Bội Hoa nghe mà cười khinh miệt một tiếng: “Đừng đề cập tới nàng ta, có bà mẹ chồng như vậy ta và anh Lan đều không có mặt mũi mà ra khỏi cửa, để cho nàng ta và Hoàng thượng thân cận là chuyện bất đắc dĩ, đây là vì Triệu gia chúng ta, nàng ta mới từ cung trở về hai ngày nay, cũng không biết có phải là bị đuổi ra ngoài haykhông, Thu Hà cũng không còn cho người truyền tin gì ra. Cái này cũng chưa tính là cái gì, trở lại thì huynh đệ tốt Bạch Quảng Thanh của chàng cũng vừa tới, từ đó đến giờ một khắc cũng không có nhàn rỗi đâu, luôn ra vào phủ chúng ta, nghe nói ngày mai còn muốn cùng lên chùa cầu phúc, hiện tại bên ngoài đều truyền ra rằng nàng ta có mị thuật đấy! Vị Thái phi này lại tuyệt không để ý tới, cứ lén lút gặp mặt Bạch Quảng Thanh.”



Triệu Tín Thư nghe xong ngây người một hồi lâu, đột nhiên vỗ đùi cao giọng hô: “Tốt,thật sự là quá tốt!”



Hồ Bội Hoa buồn bực nhìn Triệu Tín Thư, không hiểu hắn tại sao lại đột nhiên cao hứng như vậy.



“Chàng làm sao vậy?”



“Nàng còn chưa hiểu? Ta muốn Mục Thư Du này mới là cứu tinh của Triệu gia chúng ta, cũng may nàng ta là người nhát gan, sợ phiền phức, mà lại dễ mủi lòng, nàng suy nghĩ kĩ một chút xem nếu đổi lại là nữ nhân khác thì khi danh tiếng xấu bị truyền đi họđã sớm tự sát rồi, còn nàng ta lại có thể chịu đựng được lại dễ dàng vì chúng ta mà làm việc nữa. Ta và Tín Nghĩa không lấy lại được bạc, sao còn buồn bã gì nữa, nếuthật như lời nàng nói, nàng ta còn lén lút với Bạch Quảng Thanh thì sau này có thể sẽnhờ Bạch thừa tướng liên lạc với các triều thần hộ Triệu gia chúng ta rồi, mà Hoàng thượng bên này nàng ta cũng phụng dưỡng thật tốt thì còn phải cần dùng tới bạc hay sao? Đến lúc đó chỉ cần có thể trở về đất phong, có căn cơ chúng ta không sợ cái gì nữa. Nàng không cần phải ngăn trở nàng ta, chỉ để ý tạo điều kiện để nàng ta và Bạch Quảng Thanh gặp mặt nhau rồi làm bộ như không biết gì là xong, bình thường lại hù dọa một chút để trấn áp nàng ta là được.” Triệu Tín Thư vừa nghĩ tới mấu chốt trong chuyện này thì lập tức chuyển buồn làm vui, chờ nghiệp lớn thành công lúc đó ai còn nhận ra vị Thái phi Mục Thư Du này, hắn cũng sẽ không để cho nàng ta bước qua cửa Triệu gia nữa, nhưng mà niệm tình nàng ta có công hắn sẽ để nàng ta về Ngọc Phù quốc hoặc là tìm một chỗ nào đó để dưỡng lão, đây đã là cách giải quyết tốt nhất đối với người phụ nữ không đức mất nết rồi.



Hồ Bội Hoa được Triệu Tín Thư nhắc nhở như vậy, cũng cảm thấy quả thật có đạo lý, nếu Mục Thư Du có thể dỗ Hoàng thượng và Bạch Quảng Thanh để mọi việc đều thuận lợi, vậy thì thật không thể tốt hơn, mặc dù nàng ta ai cũng có thể làm chồng như vậy nhưng hiện tại nàng ta dù sao cũng có thể giúp Triệu gia thoát khỏi khốn cảnh, nàng trước hết nhịn một chút vậy.



Đến ngày cầu phúc, trời chưa sang Mục Thư Du đã rời giường rửa mặt, thu thập thỏa đáng ra cửa lúc trời cũng vừa mới tờ mờ sáng, còn chưa tới Quy ẩn tự thì đã thấy dân chúng cũng đang hướng về nơi đó.



Bạch Quảng Thanh ở bên ngoài chùa nghênh đón Mục Thư Du, đi bên cạnh kiệu cùng bước lên bậc thang tiến vào Quy ẩn tự, cho đến khi tới sương phòng chuẩn bị trước đó mới để cho Mục Thư Du hạ kiệu.



“Vừa rồi nghe bên ngoài rất là ồn ào, sao nơi này còn có thể thanh tĩnh như vậy, ngươi làm sao phát hiện ra chỗ này?” Mục Thư Du hít sâu không khí trong lành nơi đây, nhìn xung quanh đại thụ xanh um tươi tốt, tâm tình rất tốt.



“Nơi này là hậu viện của Quy ẩn tự, bởi vì ngày thường ta giúp chùa không ít tiền nhan đèn mà phương trượng lại có quen biết với gia phụ, vì vậy mới đặc biệt chuẩn bị chỗ này cho ta, hơn nữa nơi này cũng có một bảo điện, chuyên để tăng sự tới đóng cửa tĩnh tâm, ta mang nàng tới đó, chúng ta ở nơi đó thắp hương cầu phật là tốt nhất!”


Tăng sư trong chùa cố ý dọn một tiểu viện cho Tần Thừa Thích, Vu Trung dẫn Mục Thư Du vào chính thất, Tần Thừa Thích đang uống trà nhìn thấy Mục Thư Du vẻ mặt cũng không nhận ra là vui vẻ hay không.



“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”



“Ừ, ngồi xuống đi, Thái phi dạo gần đây có tốt không?” Tần Thừa Thích đặt chén trà xuống tùy ý hỏi.



“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp đều mạnh khỏe, vì sao lại không thấy Hoàng hậu nương nương?”



“Các nàng ấy đều ở phía sau nghỉ ngơi, một lúc nữa đi gặp cũng không muộn. Hôm đó Thái phi cũng không nói với trẫm một tiếng đã vội xuất cung, có chuyện gấp cần phải làm hay sao?”



Mục Thư Du đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không có chuyện gấp gì cần phải làm.”



Tần Thừa Thích nở nụ cười: “Hay là có người quan trọng nàng muốn gặp?”



“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp cũng không có người quan trọng nào cần gặp cả.”



Tần Thừa Thích nghe xong nướn mi: “không có sao? Thái phi, tội khi quân này khôngthể tái phạm nữa, trẫm dung túng cho nàng cũng có mức độ thôi!”



Lại nữa rồi! Vu Trung vừa thấy Tần Thừa Thích nói xong câu đó thì cũng xụ mặt xuống, biết rõ tình huống nhưng lại không có cách nào xử lý, đang muốn lui ra ngoàithì thiếu chút nữa đụng phải một tiểu thái giám bưng trà vào.



“Con mắt người để ở đâu vậy, đi không biết nhìn đường có phải muốn chết rồi haykhông? Hoàng thượng nói chuyện với Thái phi, ngươi còn muốn vào bên trong làm cái gì?”



Tiểu thái giám bị hù dọa khẽ run rẩy, nhưng tự nhận bản thân không có làm sai chuyện cái gì, vì vậy nhỏ giọng nói: “Đại tổng quản, nô tài chỉ là muốn dâng trà cho Thái phi.”



Vu Trung tức giận trừng tiểu thái giám: “Động tác phải nhanh nhẹn một chút, Thái phi vào đó bao lâu rồi mới nghĩ tới dâng trà, mau đưa vào, nhanh chân nhanh tay lên rồi lăn ra đây.”



Tiểu thái giám liên tục đáp vâng, chuẩn bị đi vào trong lại bị lôi trở lại, chỉ nghe thấy Vu Trung phân phó bên tai: “Suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện, Thái phi không uống trà, trà này cũng không cần dâng lên. Còn ngươi mau đem trà này để xuống, hiện tại lặng lẽ vào đó chú ý không để lại dấu vết đem ly trà trước mặt Hoàng thượng mang ra đây, thuận tiện đem luôn ấm trà và ly trà dư trên bàn bưng ra luôn, mau đi đi!”



Sau khi phân phó xong thì đẩy lưng tiểu thái giám, Vu Trung đứng ở ngoài cửa cười đắc ý, không thể trách tội hắn được nữa nha.



Tiểu thái giám kia vẻ mặt đưa đám mắt nhìn Vu Trung đang cười đến vui vẻ, nghĩ thầm bản thân nếu thật sự làm như vậy thì mới là đi tìm chết đấy!