Cẩm Tú Đỉnh

Chương 40 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Mục Thư Du thấy vẻ mặt Tần Thừa Thích âm trầm, cũng lười tranh luận với hắn, nhìn xem tiểu thái giám cúi thấp đầu đến thu chén trà, nàng chỉ cho rằng phải thay trà cụ nên cũng không để ý, buồn bã nói với Tần Thừa Thích: “Dù sao thần thiếp có nói cái gìthì Hoàng thượng cũng không tin, tội gì còn phải hỏi lại, thần thiếp cũng không có ý khi quân, là Hoàng thượng có thành kiến với thần thiếp.”



Tần Thừa Thích nặng nề vỗ xuống bàn, tiểu thái giám kia thiếu chút nữa bị hù dọa mà quỳ rạp xuống đất, sợ run người, hắn nhanh chóng cầm lấy cái ly cuối cùng, cũng chính là cái ly mà Tần Thừa Thích vừa tiện tay bỏ vào khay rồi vội vàng lui ra ngoài.



“Nàng còn không chịu thừa nhận? Hôm đó nàng xuất cung Bạch Quảng Thanh đã chờ ở giữa đường, trên đường đi cả hai người các ngươi cũng không tránh ánh mắt người khác mà tâm sự, rồi hắn cũng liên tục ra vào vương phủ của nàng có chuyện nàykhông?” Tần Thừa Thích nhíu mi hỏi.



Mục Thư Du nở nụ cười: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đã nói là khôngtránh người khác, đó chính là quang minh chính đại, huống chi Bạch Quảng Thanh thế nào cũng chỉ là vãn bối, cùng thần thiếp nói chút việc nhà cũng không có gì lạ, Hoàng thượng không phải là phóng đại quá rồi chăng.”



Tần Thừa Thích nghe xong cũng không tiếp tục tra hỏi mà ngược lại từ trên xuống dưới quan sát Mục Thư Du, Mục Thư Du cũng không nhăn nhó, càng không có chútkhông được tự nhiên nào mặc kệ cho Tần Thừa Thích xem đủ.



một hồi lâu sau, Tần Thừa Thích làm như đã quan sát đủ, hài lòng gật gật đầu, từ bên cạnh lấy ra một cái hộp: “Đây là cây tram hoàng ngọc trân châu, trân châu này dùkhông hiếm nhưng rất hoàn mỹ, hoàng ngọc thì cực kỳ hiếm có, nàng mở ra nhìn mộtchút xem.”



Mục Thư Du cầm lấy cái hộp mở ra nhìn nhìn, chỉ thấy cây tram kia tuy là hoàng ngọc trong suốt nhưng rất đẹp mắt, chỉ nhìn qua là có thể biết được đây là bảo vật vô giá, nàng cũng không dám cầm lên xem kĩ, chỉ để yên trong hộp xem xét chốc lát thì khép lại: “Đồ vật của Hoàng thượng tất nhiên là vật quý thế gian khó gặp, thần thiếp hôm nay đã được tỏ tường.”



“Đây là do nước khác tiến cống, tặng cho nàng đó.”



Mục Thư Du lập tức có chút không vui, Tần Thừa Thích này coi nàng là cái gì chứ, cho rằng chỉ cần dùng trang sức châu báu là có thể ép nàng ngoan ngoãn nghe lời mặchắn bài bố hay sao? Cây trâm này còn cả chuỗi hổ phách kia nữa thật sự là trân bảo hiếm thấy nhưng lại bán không được, vật như vậy nào có ai dám mua bán đâu chứ, đây là tử tội đó, những vật này chỉ có thể tượng trưng cho thân phận, đáng tiếc thân phận này nàng lại không hề yêu thích hay tự hào! Huống chi nàng vừa mới ra quyết định nên sẽ không bị dao động, Tần Thừa Thích đừng mơ tưởng dùng loại thủ đoạn này để thuyết phục nàng lên giường cùng hắn!



“Thần thiếp tạ ân điển của Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp thực không nhận nổi nổiyêu thương của Hoàng thượng như vậy, trân bảo quý báu như thế cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có tư cách đeo, thần thiếp tuyệt đối không dám.”



Tần Thừa Thích cũng không miễn cưỡng, thần sắc tự nhiên nói: “Nàng thật sự khôngnhận?”



“Thần thiếp thật sự không dám nhận.” Mục Thư Du trả lời cương quyết.



“Mục Thư Du, nàng đến bây giờ còn không chịu thừa nhận nàng và Bạch Quảng Thanh có điều mập mờ?”



Mục Thư Du lắc đầu: “Thần thiếp và Bạch Quảng Thanh trong sạch cực kỳ, cũng khôngcó điều gì mập mờ, hơn nữa thần thiếp cũng đã nói mỗi lần gặp Bạch Quảng Thanh đều có tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, làm sao có thể có chuyện mập mờ được.”
“Ta đã mát rồi chỉ là khát nước, ngươi cho người bưng trà đến đi.” Mục Thư Du chỉ cảm thấy miệng khô cực kỳ.



“Đây...” Vu Trung vừa nghe muốn dùng trà thì không tự chủ nhìn về phía Tần Thừa Thích, chờ hắn ra chỉ thị.



“Thái phi muốn trà ngươi điếc sao? Mau chóng mang lên, cẩn thận hầu hạ một chút là được.” Tần Thừa Thích nháy mắt cho Vu Trung.



“Là nô tài hồ đồ, Thái phi chớ trách, nô tài sẽ mau chuẩn bị trà cho ngài.”



không lâu sau, Vu Trung tự mình đem trà bưng tới, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào, chờ Mục Thư Du uống xong hai chén trà giải khát thì lập tức bưng chén trà đi ra ngoài.



Sau đó Tần Thừa Thích dẫn theo Mục Thư Du đi hậu viện.



Mọi người thấy Tần Thừa Thích đến, lập tức đều đứng dậy thỉnh an, Mục Thư Du cũng hành lễ với Hoàng hậu, mọi người lúc này mới rối rít ngồi xuống.



“Mấy nàng ở hậu viện này ngây người nửa ngày đã làm gì?” Tần Thừa Thích theo thói quen mở miệng hỏi.



không đợi những người khác đáp lời, Thục phi trước nở nụ cười: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tuy là hậu cung không được nghị luận triều sự, nhưng bọn tỷ muội cũng đều vì chuyện xuất binh mà phiền lòng, ngày hôm nay lại là vì chuyện này mà đến cầu phúc, mọi người tất nhiên là hàn huyên chút chuyện chinh chiến.”



“A? Vậy nàng nói xem đã hàn huyên những chuyện gì?” Tần Thừa Thích nghe vậy thìhào hứng.



Thục phi liếc nhìn Mục Thư Du trước rồi mới nói: “Trước đó vài ngày thần thiếp nghenói Ô Thục nghi vì chuyện cung ứng lương thảo mà phiền não, sau thần thiếp lại cùng người trong nhà tán gẫu, giống như lời gia huynh nói một quốc gia như Nham Chích cung ứng lương thảo còn là chuyện khó làm, kỳ thật ngẫm lại Nham Chích cùng Ngọc Phù là láng giềng, mà Ngọc Phù lại nổi danh giàu có và đông đúc, chuyện này còn cần phải Ngọc Phù ra chút lực hỗ trợ.”



Người hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nhưng ở nơi này mỗi người đều đại biểu cho lợi ích các nước, Thục phi nói ra tự nhiên cũng là ý của Nham Chích quốc quân.



Tần Thừa Thích nghe Thục phi nói như vậy cười mà không nói, thong thả ung dung uống mấy ngụm trà mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Thư Du, cười hỏi: “Thái phi cảm thấy đề nghị của Thục phi như thế nào?”