Cẩm Tú Đỉnh

Chương 53 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Liêu Tử Bân vạn lần không nghĩ tới bản thân lại thua trên tay một nữ nhân, hắn hiện tại chỉ hận mình quá chủ quan, coi thường vị Bình Khánh vương Thái phi thanh danh tàn tạ này, nhưng lại không cam lòng bị bắt như vậy, chịu đựng đau đớn nói: “Tần Thừa Thích từ lúc bắt đầu đã tính kế ngươi, ngươi mới gả đã thủ tiết chắc hẳn đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn đối đãi với ngươi tốt chẳng qua là nhất thời cao hứng, thù giết phu ngươi không để ý chút nào sao?”



“Ngươi nói không sai, nhưng Bình Khánh vương và ta chưa từng gặp mặt, thù giết phu này so với mưu nghịch soán vị cũng không được coi là cái gì, lần này bắt được ngươi thì bản Thái phi đã có công lớn, giữ vững vinh hoa phú quý mới là chuyện quan trọng, ngươi không cần nói thêm nữa, vô dụng thôi.”



Liêu Tử Bân trong lòng vừa vội vừa hận, không khỏi mắng: “Ngươi là đồ ác phụ, vì bản thân mà hạ độc thủ như vậy, trong nháy mắt đã hại chết hơn mười mấy mạng người, ta có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, hãy chờ xem ngươi sẽ gặp báo ứng!”



Mục Thư Du nhìn nhìn những người khác đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thấy có người đã phun ra máu, vì vậy xoay đầu về phía Liêu Tử Bân cười cười: “Ngươi nếu không có lòng hại người, bọn họ cũng sẽkhông bởi vì ngươi mà chết. nói cho ngươi biết, địa ngục nhân gian ta không chỉ gặp qua mà còn từng ở nơi đó, chính ta cũng đã chết qua một lần, chờ sau khi ngươi chết cứ việc tới tìm ta, đến lúc đó ta sẽgiúp ngươi hồn phi phách tán ngay cả quỷ cũng không thể làm!”



Liêu Tử Bân cảm thấy hắn ngay cả trước khi trúng độc cũng không nhìn rõ diện mục thật sự của Mục Thư Du, hôm nay nhìn lại người trang điểm kĩ càng trước mắt này hắn có cảm giác như khuôn mặt đó mang đầy vẻ ngoan lệ lạnh lẽo, lúc này hắn mới hiểu được tâm địa của người phụ nữ sâu xa cứng rắn đến thế nào, người như vậy lại manh thân là nữ nhi quả thật rất đáng tiếc.



Mục Thư Du cũng không muốn cùng Liêu Tử Bân dong dài nữa, vì vậy để Như Lan Như Ý lấy hết số bạc trên người mọi người ra, cuối cùng lại lấy ngân phiếu trong người Liêu Tử Bân ra.



Trói chặt hai tay của Liêu Tử Bân, bóp miệng hắn đổ nước sạch vào như thế mấy lần cho đến khi hắnnon ra chỉ có nước trong mới dừng tay, ba người cùng nhau lôi hắn lên trên xe ngựa, Mục Thư Du suy nghĩ một chút để cho Như Lan và Như Ý canh ở nơi này, nàng tự mình men theo con đường đã đi qua tìm Lý Bác Kiến, nếu không cũng không có ai đánh xe ngựa.



Vừa đi vừa hô tên của Lý Bác Kiến, không lâu sau nghe thấy có người đáp lời, chờ một chút thì thấy Lý Bác Kiến từ trong bụi cỏ chạy ra.



Chờ khi trở lại bờ sông, Lý Bác Kiến nhìn mọi người đã hôn mê thì vừa khiếp sợ lại vừa kỳ quái, hắn nghĩ không ra vị Thái phi làm sao có thể hạ độc khi mà bị canh giữ nghiêm mật như vậy, hơn nữa Thái phi và tỳ nữ của ngài lại bình yên vô sự, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm đặt câu hỏi, rời khỏi nơi này mới quan trọng.



Sau đó Mục Thư Du và Như Lan Như Ý tìm nơi thay lại trang phục bằng vải thô, Lý Bác Kiến cũng mộtlần nữa thay đổi bản thân, bốn người ngồi trên xe ngựa do Lý Bác Kiến đánh ngựa cùng đi tìm Tần Thừa Thích.



trên đường thân thể Liêu Tử Bân có chút khôi phục, hắn bắt đầu nghĩ hết biện pháp để khuyên Mục Thư Du thả hắn đi, sau đó lại hứa hẹn đem vàng bạc của mình đưa cho Mục Thư Du.



“Vàng bạc châu báu đó ta đã biết ngươi giấu ở nơi nào, nếu muốn thì tự mình đi lấy, đâu cần phải dùng tới ngươi đi an bài.” Mục Thư Du kéo cửa xe mở hơn phân nửa, đối mặt với dụ dỗ hấp dẫn của Liêu Tử Bânn không động tâm chút nào.



“Ngươi căn bản chỉ nói bậy, ta giấu nơi ta giấu bạc cực kỳ bí ẩn, ngươi làm sao có thể biết được.” Liêu Tử Bân không tin, chỉ nghĩ Mục Thư Du muốn lừa gạt hắn thôi.



Mục Thư Du lại cười nói: “Kỷ quốc không có hoàng tử dòng chính, ngươi chỉ vì tiên hoàng không đưa con trai của Lương phi lên ngôi mà huy động nhân lực làm phản, nghe nói Lương phi vốn là công chúa Xuyên Khúc, cho nên Xuyên Khúc mới che chở cho ngươi như vậy, như vậy nếu nói ngươi cùng Lương phi kia không có mờ ám chút nào, ta tuyệt đối không tin, ngươi hết lần này lại đến lần khác muốn vượt qua hiểm trở quay về Kỷ quốc đón con trai và phu nhân, chả nhẽ là Lương phi và hoàng tử kia nha, bởi vậy có thể thấy được bạc tất nhiên là ở Kỷ quốc, cái này còn khó đoán hay sao?”



Liêu Tử Bân lần nữa bị Mục Thư Du nói cho á khẩu, cuối cùng một chút tiền cắc đặt cược cũng khôngcó, Liêu Tử Bân không khỏi thẹn quá hoá giận lần nữa tức miệng chửi ầm lên.



“Ngươi nếu không ngoan ngoãn, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bột thạch tín, không tin ngươi lại chửi tiếp xem.”



Liêu Tử Bân đã biết sự ác độc của Mục Thư Du, sự sợ sự thống khổ đó nên không dám mở miệng nữa, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Mục Thư Du.




Hành động này của Tần Thừa Thích làm cho lòng Mục Thư Du ấm áp, tựa ở trước ngực hắn gật đầu nhẹ: “Thực sự đã trở lại, thần thiếp đã làm cho Hoàng thượng lo lắng.”



“Là trẫm không chăm sóc nàng thật tốt, để nàng phải chịu khổ rồi.” Tần Thừa Thích nói đến đây nhịn không được lui về sau, cúi đầu hôn Mục Thư Du, hắn nhất định phải làm chút ít đó thật sâu sắc để cảm nhận rõ ràng Mục Thư Du vẫn bình yên vô sự trở về bên cạnh hắn.



một hồi lâu hai người thở hồng hộc tách ra một chút, Tần Thừa Thích lại không ngừng hôn lên mặt Mục Thư Du, lúc này mới thấp giọng cười nói: “Nàng rốt cuộc chạy đi đâu, trên mặt đều nhìn không ra da thịt, miệng trẫm bây giờ toàn là cát bụi.”



“Thần thiếp gần một tháng đều ở nơi hoang dã đi lại, sao có thể không bẩn, Hoàng thượng lại ghét bỏ, thần thiếp sẽ đi ra ngoài ngay.”



“Trẫm không chê, trẫm chỉ là rất cao hứng lại nói không nên lời.” Tần Thừa Thích càng thêm dùng sức ôm chặt Mục Thư Du.



“Hoàng thượng cao hứng, thần thiếp còn không được thoải mái như vậy, kính xin Hoàng thượng để thần thiếp đi tắm trước một lát.”



Tần Thừa Thích cũng không buông tay, chỉ cho người đưa nước đến, mọi thứ chuẩn bị xong mới để cho Mục Thư Du lui vào trong tắm rửa, hăn ở bên ngoài nói chuyện với Mục Thư Du, chờ Mục Thư Du mặc đồ xong thì cùng nàng ngồi trên giường nói: “Ăn trước một chút, rồi nói rõ cho trẫm làm thế nào mà nàng có thể gặp và bắt được Liêu Tử Bân?”



Mục Thư Du cũng không khách khí, cũng rất đói bụng, cầm điểm tâm nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa không ngừng khen ngon, thấy Tần Thừa hí mắt cười không ngừng.



Ăn uống no đủ, Mục Thư Du đem chuyện của mình gặp phải tự thuật một lần.



Tần Thừa Thích càng nghe càng cảm giác ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Mục Thư Du cũng thay đổi, cuối cùng ôm nàng nói: “không nghĩ tới Thái phi của trẫm tâm cơ mưu tính đúng là không thua nam tử, chỉ sợ nam tử cũng không có sự gan dạ sáng suốt này của nàng, nàng vì trẫm lập công lớn, trẫm vui mừng cực kỳ, nàng có thể nghĩ ra thủ đoạn như thế trẫm ngoài sự kinh ngạc còn có cả sự ngưỡng mộ, người là đại sự phải như nàng mới được.”



“Hoàng thượng đúng là giấu diếm thần thiếp nguyên nhân cái chết của Triệu Huy, thì ra việc thần thiếp thủ tiết là do Hoàng thượng một tay thúc đẩy.” Mục Thư Du nhịn không được oán giận.



Tần Thừa Thích nở nụ cười: “Trẫm cảm thấy may mắn vì Triệu Huy kháng chỉ không về, nếu không trẫm làm sao có thể có được Thái phi làm bạn, chuyện Triệu Huy liên quan đến xã tắc, nàng phải thông cảm cho trẫm.”



“Vậy Hoàng thượng muốn xử trí Liêu Tử Bân như thế nào?” Mục Thư Du đối với lời của Tần Thừa Thích chẳng nói đúng hay sai.



“Tất nhiên là ép hắn giao chứng cứ tiên hoàng của Kỷ quốc và Triệu Huy mưu đồ làm phản, Đoạn Chấn Hạo sợ là cũng không sạch sẽ!” Tần Thừa Thích hừ lạnh.



Mục Thư Du lại cảm thấy chuyện này có chút khó xử: “Lúc này đang giao chiến với Xuyên Khúc, làm sao có thể sẽ cùng Kỷ quốc thanh toán nợ này?”



Tần Thừa Thích vuốt tóc Mục Thư Du, hôn lên trán nàng ngữ điệu trầm thấp: “Trẫm vốn muốn xử lý Kỷ quốc, Thái phi cứ chờ xem kịch vui đi.”