Cẩm Tú Đỉnh

Chương 52 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


“Ngươi là người phương nào?” Mục Thư Du kinh hãi nhìn Kỷ Văn.



“Nghe nói Thái phi cơ trí hơn người, chẳng lẽ lúc này còn đoán không ra thân phận tại hạ?”



Mục Thư Du rũ mắt suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu lên giọng nói cao hơn: “Ngươi là người Xuyên Khúc phái tới? Ngươi nói những lời này với ta có mục đích gì, ta trung quân nhật nguyệt có thể chứng giám, Hoàng thượng đối đãi với ta cũng rất coi trọng, ngươi tốt nhất mau mau đem ta trở về Hòa Hi, nếu không các ngươi chắc chắn khó tránh khỏi tử tội!”



Lúc này những người khác cũng đều vây quanh, nghe thấy lời nói của Mục Thư Du tất cả đều lộ vẻ cười nhạo, nữ nhân này điên rồi sao, rơi vào taykẻ địch còn ồn ào chuyện Hòa Hi quốc quân coi trọng mình ra sao, chả nhẽ sợ người khác không chịu làm khó dễ nàng ta hay sao.



“Lời đồn đại từ trước đến nay khó tránh khỏi nói quá, người người đều nói Thái phi huệ chất lan tâm, Thái phi vừa rồi suy đoán lại làm cho kẻ khác thất vọng, chung quy kiến thức của phụ nữ thâm cung đều hạn hẹp.” Kỷ Văn cảm thấy Mục Thư Du gặp hắn mà vẫn có thể tỉnh táo che dấu thân phận xác thực rất khôn khéo, không nghĩ tới cũng không hơn gì người khác.



Mục Thư Du không khỏi tức giận: “Ngươi rốt cuộc là ai mau nói ra, cần gì che che giấu giấu. “



“Tại hạ Liêu Tử Bân, Thái phi lúc này đã nghe rõ ràng?”



Mục Thư Du nghẹn họng nhìn hắn trân trối nói không ra lời, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần lập tức hoảng sợ, giọng nói cũng không ổn định: “Ngươi, ngươi muốn giết ta phải hay không?”



Như Lan Như Ý vội vàng tiến lên đỡ Mục Thư Du, tất cả đều là vẻ mặt sợ hãi.



Liêu Tử Bân thấy thế nhíu mày: “Khi nào thì nói muốn giết ngươi chứ? Chỉ cần ngươi an phận không gây khó khăn thì ta sẽ đối xử tử tế với ngươi.”



Mục Thư Du thân thể mềm nhũn, nếu không phải có Như Lan Như Ý đỡ phỏng chừng đã sớm ngồi bệt dưới đất, một hồi lâu sau lại đột nhiên cả giận nói: “Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, vốn đã sớm nhận ra ta còn giả bộ làm Kỷ công tử gì gì đó, khó trách phải rơi vào kết cục chạy trốn bốn phía, lừa gạt bản Thái phi là tử tội, ngươi bây giờ nếu chịu hối cải, bản Thái phi tự có thể ở trước mặt Hoàng thượng thay ngươi cầu tình, ban thưởng cho ngươi chết toàn thây, như thế nào?”



“Thái phi cũng không lừa gạt bản tướng? Thái phi đừng suy nghĩ loạn gì nữa.” Liêu Tử Bân nói xong không để ý Mục Thư Du mà đi thẳng về phía trước.



Mục Thư Du tức giận tới mức thở gấp, nghỉ trong chốc lát dưới sự thúc giục của Văn Thúy Văn Trúc mới mè nheo lên đường.



Sau trên đường đi lại bắt đầu bắt bẻ mọi thứ, chốc lát ngại lương khô khó nuốt trôi, chốc lát lại ngại áo vải trên người thô ráp, nói không có xe ngựa nên chân nổi bọng nước không đi nổi, mà ngay cả uống nước cũng đòi trà thượng hạng, khiến cho đám người Liêu Tử Bân đối với nàng chán ghét đến mức muốn vứt bỏ.



“Ngươi tưởng mình còn ở trong cung hay sao, nếu không thích thì không ăn không uống nữa!” Liêu Tử Bân tức giận nói.



Mục Thư Du trừng mắt: “Là ngươi nói muốn đối xử tử tế ta.”



“không đánh không mắng tức là đối xử tử tế, ngươi còn muốn như thế nào, còn tưởng rằng sẽ có cẩm y hoa phục cung phụng ngươi?”



Mục Thư Du cũng bướng bỉnh: “không ăn thì không ăn, bản Thái phi chẳng lẽ còn chịu nhận lấy nhục nhã của kẻ phản quốc như ngươi sao?”



Sau đó cả ngày Mục Thư Du không ăn không uống, Liêu Tử Bân cũng không để ý mặc nàng hồ nháo, kết quả qua hai ngày Mục Thư Du vẫn như thế, ngoại trừ Như Lan Như Ý ngẫu nhiên rót chút ít nước, nàng thật sự tuyệt thực.



“Công tử, Thái phi đã quen chiều chuộng, trong cung Hoàng thượng cũng không có biện pháp nào, Trường Tuyên điện nói đập là đập, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo, nếu không Thái phi thật sự chịu đựng không nổi nữa!” Như Ý khóc quỳ trước mặt Liêu Tử Bân cuống quít dập đầu.



Liêu Tử Bân cũng phiền lòng, hắn vốn hoài nghi thái độ bỗng chốc thay đổi của Mục Thư Du sau khi biết được thân phận của mình là giả bộ để lừa gạt hắn, đúng là ba ngày nay thấy nàng thật sự yên lặng, không nói không nháo, vì hưởng thụ mà ngay cả mệnh cũng có thể không cần, nghe nói Trường Tuyên điện nàng cũng dám đập thì có thể thấy được nàng được Tần Thừa Thích rất coi trọng, Tần Thừa Thích lần này cũng là vì Mục Thư Du mà cố ý đi đường vòng đến Ngọc Phù, kỳ thật như thế đối với hắn lại càng có lợi, chỉ là đồng thời hắn cũng hoài nghi Tần Thừa Thích rốt cuộc vừa ý Mục Thư Du cái gì, kiêu ngạo tùy hứng đến vậy thật đúng là ngạo mạn thành thói.



Ngẫm lại tác dụng của Mục Thư Du, Liêu Tử Bân thở dài đi đến bên cạnh Mục Thư Du nhìn nàng nằm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, người cũng tiều tụy không ít, vì vậy nói: “Ngươi trước ăn chút gì đi, chờ đến thành trấn phía trước cho ngươi đặt mua thêm chút đồ.”



Mục Thư Du chậm rãi mở mắt ra: “Tất cả đồ trang sức đeo tay đều muốn mua.”



“Ngươi muốn nhiều đồ như vậy làm cái gì, đeo cho ai xem?”


Mục Thư Du mượn đồ đánh lửa, gọi Như Ý Như Lan đang không biết làm thế nào đến bên cạnh giúp nướng cá, các nàng không có nồi nên chỉ có thể nướng, loay hoay đầu đầy mồ hôi, cá bị cháy đen sì lại chưa chin nhưng đành phải chấp nhận ăn.



Lúc này Văn Trúc đi tới, nhìn ba người Mục Thư Du chật vật mà đắc ý nói: “Lúc này thì đã ăn ngon rồi? không nướng chín cá chắc hẳn mùi có chút khó nuốt chăng.”



Mục Thư Du không nói lời nào, chọn chỗ ngồi ăn.



Văn Trúc cũng không nguyện nói thêm nữa, xoay người vừa định đi, đột nhiên giống như ngửi thấy mùi gì đó, dùng sức hít mũi một cái, sau đó nhìn Mục Thư Du nói: “Ngươi dùng tỏi!”



“Đầu óc ngươi hỏng sao, ta lấy tỏi ở đâu?” Mục Thư Du mỉa mai Văn Trúc.



“không đúng, ta ngửi thấy mà, ngươi mau giao ra đây, nhất định là lúc ở khách sạn đã dấu riêng. “



Mục Thư Du nhất định không thừa nhận, Văn Trúc vừa muốn tranh cãi lại đột nhiên ngừng nói, khôngnói một lời đi đến bên Liêu Tử Bân.



Sau vài bữa cơm, bởi vì bọn người Liêu Tử Bân phiền chán Mục Thư Du, hơn nữa Văn Trúc tận lực khó xử cho nên đều mặc kệ ba người các nàng ở bên kia nướng cháy đồ ăn.



“Ha! Còn để cho ta bắt được, đây là cái gì?” Văn Trúc nắm cổ tay Như Ý chất vấn, nàng ta liên tiếp mấy lần đều len lén quan sát động tĩnh bên này của Mục Thư Du, chỉ là không ngửi thấy mùi tỏi nữa, vừa rồi cũng không ôm hi vọng gì, không nghĩ tới lại trông thấy Như Ý rắc gì đó lên trên thân cá.



“Đây, đây không phải là cái gì, chỉ là, chỉ là...” Như Ý nói quanh co không ra lời.



Văn Trúc nghiêng người sang bên cạnh ngửi một cái, quả nhiên có mùi tỏi, lập tức mặt mày hớn hở cười nói: “Còn muốn lừa gạt ta nữa, đây là gia vị gì, nói mau!”



Như Ý thấy thật sự không lừa gạt được mới lên tiếng: “Đây là bột tỏi Thái phi dùng một chuỗi hạt châu đổi với chưởng quỹ, mặc dù không phải là tỏi nhưng có vị tỏi, chúng ta cũng chỉ có một chút như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng lấy đi.”



“Hừ, các ngươi vẫn luôn lén lút lừa chúng ta trộm thêm gia vị, còn dám nói chỉ có một chút như vậy, đưa ta! không mau đưa ta, ta sẽ nói cho công tử!”



Văn Trúc bất chấp Như Lan Như Ý dung mọi cách ngăn trở cầm bột tỏi đi mất, đến bên cạnh lò cũng không dám bỏ nhiều, chỉ bỏ thêm một chút vào trong nồi, nghĩ tới lúc ăn cơm, tất cả mọi người sẽ biết nàng ta lợi hại thế nào.



Quả nhiên lúc dùng cơm, có người nhấp một ngụm súp liền khen: “A, hôm nay con cá này lại có mùi vị thật ngon, ai làm vậy?”



“Là nô tỳ làm, ăn rất ngon sao?”



Người nọ gật đầu: “So với lúc trước thì khác hoàn toàn.”



“Ta chỉ là sửa lại cách làm một chút mà thôi.” Văn Trúc vẫn còn khiêm tốn.



Những người khác nghe vậy cũng vội nếm thử một miếng, cũng không ngừng khen hương vị ngon, Văn Trúc cười đến híp cả mắt rồi bưng cho Liêu Tử Bân một chén.



“Nha đầu ngươi lại giở trò quỷ gì đây?” Văn Thúy cười hỏi.



Văn Trúc chỉ cười không nói, cúi đầu ăn cá, bí mật này không thể tùy ý nói ra, chờ đến khi vào thành trấn mình cũng đi đổi chút bột tỏi để dẫn theo.



Mọi người đang ăn ngon lành, cũng không biết ai hô một tiếng: “Bụng đau quá!” Ngay sau đó tựa như bị lây bệnh liên tiếp có người đau đến lăn lộn trên đất.



Liêu Tử Bân thấy thế, vội nhổ nước súp vừa uống trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống ra, vẫn chưa yên tâm nên dùng tay móc họng nôn mửa liên tục, dù đã ói đến như vậy những vẫn cảm thấy bụng đau đớn khó nhịn, hơi thở cũng bắt đầu khó khăn, đang khó chịu lại thấy chủ tớ ba người Mục Thư Du đi tới, nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “Là ngươi động tay chân?”



Mục Thư Du cười khẽ: “Thạch tín, nếu đun nóng sẽ có mùi tỏi, miệng nếm phải sẽ trúng kịch độc. Liêu Tử Bân, ngươi sẽ rất bận rộn đây!”