Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1016 :
Ngày đăng: 17:52 30/04/20
“ Vèo vèo vèo…”
Không lâu sau đó nơi đây liền xuất hiện gần trăm người, trong số đó tên trung niên đại hán có hiềm khích với Xuân Đức bay đến nơi đây đầu tiên. Khi những người này bay đến nơi đây, nhìn thấy thảm trạng của mười người đang nằm trên mặt đất thì cả đám không khỏi trợn to đôi mắt, sau đó cả đám không tự chủ lui ra đằng sau vài bước.
Nhưng bọn họ có lùi nấy chứ lùi nữa đều vô dụng, một khi bọn họ đã tới đây thì xem như số phận đã định sẵn rồi.
Ngay khi đám người kia còn chưa hết bàng hoàng thì sắc mặt cả đám trong nháy mắt trắng bệch, sau đó liền hai tay ôm lấy ngực, miệng liên tục thổ ra máu đen.
Không qua bao lâu thì sắc mặt của cả đám nháy mắt tím đen, bệnh trạng của những kẻ này không khác gì mấy tên lúc trước.
Trong số những người này thì duy nhất có mỗi trung niên đại hán là không bị làm sao, cũng không phải tên này cao siêu bao nhiêu mà là Xuân Đức không có dùng độc công kích hắn vì vậy hắn mới có thể còn đứng.
Nhìn trung niên đại hán, Xuân Đức lúc này cười lạnh nói:
“ Ta nhớ người là tên đầu tiên nói ta là phế vật thì phải. Ngươi lúc đó ngược lại biểu hiện rất tốt. Ta có phần khen ngợi đấy. Nhưng mà bây giờ thì ngươi nên tính sao? Mà thôi ta hỏi thẳng ngươi bây giờ thích chết như thế nào?”
Cảm nhận được lãnh ý trong lời nói của Xuân Đức thì trung niên đại hán không tự chủ được nuốt nước miếng, hắn lúc này trong yếu ngoài cứng nói:
“ Ngươi vậy mà lại dám giết người ở đây. Ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào không? Ta nói cho ngươi biết nếu như…”
“ Rắc rắc rắc...”
Tên kia còn chưa nói hết câu thì đã bị Xuân Đức đi tới trước mặt dùng một tay khống chế lấy cổ tên kia sau đó nhẹ nhàng siết lại. Ngay lập tức tiếng xương cốt vỡ nát vang lên. Xuân Đức cũng không có ngay lập tức bóp chết tên kia mà từ từ siết, nhìn biểu cảm tuyệt vọng của tên này Xuân Đức cảm thấy khá thú vị.
Hai canh giờ sau.
Lúc này đây Xuân Đức đang trên đường đi tới Thần Võ Nguyên Tháp. Đi phía trước dẫn đường cho hắn là một trong số ít người còn sống sót trong lần tập kích cách đây không lâu. Xuân Đức vốn nghĩ rằng bản thân đã có thể khống chế độc tố của bản thân rất tốt nhưng không ngờ hắn vẫn độc chết gần như toàn bộ những kẻ đuổi theo.
Chung quy thân thể của tu sĩ không thể bằng đám hung thú được. Chỉ hơi quá một chút liều lượng thì liền chết không kịp nói lời từ biệt.
Nhìn tên thanh niên đang đi phía trước Xuân Đức lạnh lùng hỏi:
“ Sắp đến chưa?”
Nghe được hắn hỏi thì tên thanh niên kia bất chợt khẽ run lên một cái, hắn lúc này nhanh chóng dùng lại quay lại nhìn Xuân Đức hơi cúi đầu cung kính nói:
“ Còn rất xa thưa đại nhân, ít nhất phải còn nửa ngày đường, không biết đại nhân có điều gì căn dặn nữa không?”
Xuân Đức nhìn người thanh niên tiếp tục lạnh lùng nói:
“ Không. Ngươi tiếp tục dẫn đường.”
“ Vâng, đại nhân.”
Tên kia ứng một tiếng sau đó xoay người lại,tiếp tục công việc dẫn đường của bản thân. Đi trên đường hắn thi thoảng lại lén quan sát sắc mặt của Xuân Đức. Nhưng hắn thấy Xuân Đức luôn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng thì trong lòng không khỏi bất an.