Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1017 : Người của triều tịch châu bị kì thị
Ngày đăng: 17:52 30/04/20
Sáng ngày hôm sau.
Lúc này đây Xuân Đức vẫn đang trên đường đi tới Thần Võ Nguyên Tháp, cả đêm hôm qua hắn cũng không có dừng lại nghỉ ngơi mà một đường đi không ngừng nghỉ.
Buổi tối ở nơi này cũng không có gì nguy hiểm cả vì vậy hắn mới không dám kiêng dè gì mà đi vào buổi tối. Thực ra nơi đây cũng không phải là không có nguy hiểm mà những nơi nguy hiểm đều ở những khu vực đặc biệt nếu không phải chủ động tìm tới thì không có lý gì lại đụng phải.
Ở nơi đây không cần đề phòng cái gì khác ngoại trừ đám tu sĩ mà thôi. Ở trong nơi này đám tu sĩ mới là nguy hiểm nhất. Nếu mà là các thế lực đối địch thì càng là không chết không thôi.
Ngày hôm qua, trên đường đi tới Thần Võ Nguyên Tháp hắn cũng đã nhìn thấy được vài cuộc đuổi giết quy mô nhỏ, mỗi lần như vậy đều có không ít tinh anh ngã xuống.
Với Xuân Đức sau khi hỏi thăm qua thì cũng biết vì sao bản thân lại bị những người khác xem thường rồi, lý do cũng rất đơn giản, chẳng qua là Triều Tịch Châu là cái châu yếu nhất trong mấy trăm châu của Phong Thần Vực. Bất kì kẻ nào là người của Triều Tịch Châu cũng đều bị những người khác xem thường như vậy mà không riêng gì hắn.
Đối với vấn đề này thì Xuân Đức cũng cảm thấy bình thường, nhỏ yếu hơn thì bị xem thường là đúng rồi, đây là điều tất nhiên. Ở hiện đại người ta xem thường trong lòng còn ở nơi đây thì người ta lấy việc đó ra làm niềm vui.
…….
Ngay lúc Xuân Đức cùng với nô bộc của mình đang bay nhanh tiến về Thần Võ Nguyên Tháp thì hắn bỗng dưng cảm thấy có cái gì đó không được đúng. Linh cảm mách bảo hắn không nên tiến về phía trước.
Hắn rất tin vào linh cảm của bản thân vì thế hắn ngay lập tức dừng lại không tiếp tục bay về phía trước. Hắn lúc này nhìn tên nô bộc nói:
“ Lùi lại, phía trước có cạm bẫy.”
Nhưng còn không đợi cho bọn chửi tục thì Xuân Đức lúc này đã ra lệnh:
“ Bắt những kẻ này lại cho ta, đừng để tên nào chạy thoát.’’
Được mệnh lệnh của Xuân Đức thì tất cả cường giả xung quanh hắn đồng thời thi triển thần thông. Ngay lập tức, một cổ khí tức phô thiên cái địa đè ép mà xuống.
Trong số mấy chục người áo đen thì có hơn phân nửa bị cổ khí thế khủng bố kia ép cho không động đậy được. Chỉ có một số ít là còn khả năng quay đầu chạy trốn.
Tốc độ của mấy tên áo đen lúc bỏ chạy có thể nói là cực kì nhanh chóng, không những có thể tránh né gần hết các đòn công kích đã vậy lại còn lợi dụng công kích của địch nhân mà bỏ chạy nhanh hơn.
Vì vậy trong lúc nhất thời ở trên bầu trời vô số vệt ánh sáng bay lượn khắp nơi nhìn vô cùng đẹp mắt. Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức cũng cảm thấy có chút thích chí, dù sao có thủ hạ giúp bản thân giải quyết mấy việc nhỏ nhặt như thế này cũng vô cùng tiện lợi.
Xuân Đức hai tay ôm ngực nhìn về phương xa cười khà khà:
“ Lại còn dám đến vây công ta, ta chưa đi tìm các ngươi là may lại còn dám đến vây công ta nữa. Bây giờ thì biết hậu quả nhé.”
Tên thanh niên có nhiệm vụ dẫn đường cho Xuân Đức nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, sau một hồi thất thần thì lúc này cũng đã khôi phục lại, khóe miệng của hắn lúc này liên tục co giật mấy lần.
Trong lòng của hắn lúc này cũng mặc niệm cho đám Phong Tế Châu xấu số kia, trêu chọc người nào không trêu chọc lại cứ tìm đúng tên ôn thần này.