Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1018 : Thần võ nguyên tháp

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Xuân Đức cũng không phải chờ quá lâu thì đám nô bộc đã bắt được đám người tập kích hắn mang về.



Nhìn 31 người bị phong cấm tu vi đang quỳ trước mặt mình, Xuân Đức cảm thấy thế gian không có gì thú vị hơn cái này, mới vừa cách đây không lâu thì hắn là con mồi của đám người này nhưng ngay sau đó thì đám người này lại biến thành con mồi của hắn.



Nhìn thần tình sợ hãi cùng không cam lòng của những kẻ này thì Xuân Đức chỉ có cười nhạt, hắn cũng không có ý định giết mấy người này. Dù sao mỗi tên thiên kiêu đều là một số tài phú không nhỏ.



Cũng chẳng có lời gì để nói với đám người này, Xuân Đức sau khi quan sát một chút phát hiện không thấy hai tên lần trước đánh lén mình thì cũng liền thu đám này vào bên trong nhẫn chứa đồ.



Không những bọn họ mà những kẻ khác cũng bị hắn thu vào chỉ để lại mình tên thanh niên dẫn đường mà thôi.



“ Tiếp tục đi thôi.”--- Sau khi thu những người khác vào trong không gian riêng thì Xuân Đức liền ra lệnh cho người thanh niên tiếp tục dẫn đường.



Tên kia vâng vâng dạ dạ mấy lần sau đó lại tiếp tục dẫn đường.



……



Buổi chiều cùng ngày.



Sau khi liên tục phi hành nhiều canh giờ liền thì Xuân Đức cùng tên thanh niên Văn Tích đã đi tới được địa phương đăng Thần Võ Nguyên Tháp.



Thần Võ Nguyên Tháp cũng không phải một mình độc lập, mà là nằm ở trung tâm của một cái thành trì. Cái thành trì kia lại là trung tâm của Trúc Mộng Lam Viên.



Xuân Đức nghe nói thành trì này có tên là Thần Võ Thành, cả thành trì có diện tích không phải quá lớn, chắc tầm vài ngàn dặm vuông. Tường thành thì đã bị rêu xanh phủ kiến, bên trong thành thì chỉ tồn tại một ít kiến trúc nguyên vẹn, đa phần đều đã đổ nát. 
Vô số những kẻ khác lúc này đều cười rộ lên. Trong số những kẻ này không chỉ là người của các Châu khác mà còn có cả người của Triều Tịch Châu.



Xuân Đức tuy là người hiền lành không thích giết chóc, tính tình cũng thuộc dạng ôn hòa nhưng liên tục bị khiêu khích thì hắn cũng cảm thấy phát bực, sát tâm của hắn lúc này bộc phát mãnh liệt. Dù đã vận chuyển thanh tâm quyết nhưng vẫn không thể nào áp chế được.



Lúc này đây hắn không nói một lời nào, sắc mặt âm trầm như nước rời khỏi vị trí lúc trước sau đó đi ra ngoài. Nhường lại vị trí cho tên Diệp Bạch gì đó. Những kẻ khác thấy hắn khuất nhục như vậy bỏ đi thì càng cười lớn hơn.



“ Ha ha. Phế vật biết vậy còn không nhanh cút đi từ đâu.”



“ Ha hả, các ngươi nhìn xem bộ dạng như chó nhà có tang của hắn.”



Vô số tiếng cười nhạo báng vang lên, lúc này đây không một ai không một người nào vì Xuân Đức mà nói một tiếng.



Nếu đám người kia không cười còn đỡ, đám này cười thì càng làm kích thích sát tâm của Xuân Đức, sát tâm của Xuân Đức cũng phải cái ý nguyện giết chóc điên cuồng mà là ý nguyện hành hạ địch nhân sống không bằng chết.



Phạm vi trận pháp bảo vệ tại cửa thành Bắc là 3 dặm. Sau khi Xuân Đức rời khỏi phạm vi bảo vệ trận pháp tại thành Bắc thì hắn liền dừng lại. Tiếp sau đó thì hắn liền triệu hồi Vũ Y cùng đám nô bộc lẫn thú nuôi cao giai của hắn ra.



“ Ầm ầm ầm…”



“ Gào gào gào…”



“ Hú hú hú…”