Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1029 :
Ngày đăng: 17:52 30/04/20
- --o0o---
Vừa quay về không gian chờ của tầng 3 thì Mộng Vân lúc này đã kìm không được lo lắng mà hỏi:
“ Muội muội ta sẽ không chết phải không?”
Xuân Đức nhìn qua nàng nói:
“Ừm, không chết được, bị thương một chút mà thôi. Yên tâm đi, lần này nàng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được công trạng. Với số điểm kia nàng ta có thể sử dụng mà khôi phục lại thương thế.”
Mộng Vân nghe được muội muội của mình chỉ bị thương nặng mà vẫn giữ được tính mạng thì trong lòng không khỏi nhẹ thở ra, cảnh tượng lúc trước nàng cũng nhìn thấy. Nàng biết để không giết lầm muội muội của nàng thì hẳn Xuân Đức đã rất cố gắng khống chế rồi.
…….
Đúng như Xuân Đức nói, sau khi hai người ở nơi đây khôi phục một lúc lâu thì ở trên quảng trường rộng lớn nơi đây liên tục xuất hiện ba đạo ánh sáng truyền tống.
Quang mang truyền tống tán đi, lộ ra ba thân ảnh ở bên trong. Hai nữ một nam, người nào người nấy đều suy nhược vô cùng, Nhưng vào đúng lúc này thì một luồng ánh nhu hòa như ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống cả ba người.
Ngay khi ánh sáng nhu hòa kia chiếu lên thân thể ba người thì thương thế của cả ba người lấy mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khôi phục. Chỉ sau vài phút thì tất cả thương thế đã được chữa trị hoàn toàn nhìn không ra một chút dấu vết là vừa bị trọng thương.
Nhưng mà nhìn nét mặt đau lòng của cả ba người thì Xuân Đức biết cái giá để được trị liệu tận gốc như vậy hẳn là không rẻ. Chắc hẳn phải công trạng thì mới khiến bọn họ đau lòng đến vậy. Tuy đối với hắn không tính là gì nhưng đối với 3 người kia chính là dùng cả mạng mới đổi lại được. Thật không dễ dàng một chút nào.
Kế tiếp đó là Phong Lãng:
“ Tại hạ tên Phong Vân Lãng Lãng, kiếm đạo tu sĩ. Tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kì. rất vui được tổ đội với một người mạnh như tiên hữu.”
Xuân Đức nhếch môi cười nói:
“ Mọi người hình như có chút hiểu lầm, ta không phải là người mà trong lòng mọi người đang nghĩ, người mà mọi người đang nghĩ tới chính là vị bằng hữu bên cạnh ta. Nàng ấy có đạo hiệu Nhất Kiếm Vong Mệnh, còn về tên thật thì thật không tiện nói ra.”
Lời này vừa nói ra thì đừng nói ba người khác kinh ngạc mà đến ngay cả Mộng Vân cũng trợn tròn mắt. Trong lòng thì nàng thầm mắng Xuân Đức “ vô liêm sỉ.”
Lúc này đây ba người khác cũng bán tín bán nghi. Dù sao bọn họ lúc trước cũng không có nhìn thấy người nào ra tay. Nhưng suy nghĩ một chút bọn họ quyết định lờ đi vấn đề này, không có ý định làm rõ.
Tiếp sau đó Mộng Tước là người giới thiệu cuối cùng, nàng ta nói cũng rất ít, chỉ nói tên của mình.
Sau khi mọi người đã giới thiệu xong thì Xuân Đức liền phán một câu xanh rờn:
“ Trong 5 người chúng ta thì duy mình ta là người bình thường nên vì vậy chức vụ đội trưởng cứ để đồng bạn của ta làm, chúng ta chỉ cần làm theo là được, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Những người khác nghe hắn nói thì khóe miệng giật nhè nhẹ, bọn họ cảm thấy cách nói chuyện của Xuân Đức thật không giống ai cả.