Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1131 : Nhiệm vụ số 5 - cả đế đô giới nghiêm, lòng người bàng hoàng(1)
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Tối ngày hôm đó Xuân Đức lại trở về nhà đọc sách như chưa từng có việc gì xảy ra, giống việc đại đồ sát tối ngày hôm nay không liên quan gì đến hắn vậy.
Nhưng…. Đêm nay là một đêm mà đế đô không ngủ.
Sự việc một lữ đoàn Long Kỵ Sĩ cùng hàng ngàn chiến sĩ cấp cao biến mất, nhanh chóng bị phía quân đội cùng giáo đình phát hiện ra. Không giống như lần trước, lần này Xuân Đức diệt một lúc mấy ngàn Long Kỵ Sĩ đã khiến cho quân đội cùng giáo đình không thể ngồi yên.
Trong đêm đó, khắp cả đế đô rộng lớn bắt đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, sau đó là toàn thành giới nghiêm, nói chính xác hơn là phạm vi khu vực quý tộc bị phong cấm, còn về phần khu bình dân vẫn không có việc gì.
Cũng không biết là đám người kia là làm cái quỷ gì nhưng Xuân Đức ở trong nhà đọc sách, thi thoảng lại nghe thấy tiếng quát mắng, rồi tiếng kêu gào, đôi khi còn có đánh nhau nữa. Nhưng việc này cũng chẳng liên quan gì đến hắn nên hắn liền mặc kệ, xem như không nghe thấy. Sau khi đọc sách đến gần sáng thì hắn liền đi ngủ.
Do bên phía quân đội đang đóng cửa thành truy tìm đám dị giáo đồ hay tà sứ gì đó nên cả khu quý tộc rất loạn, mọi người nếu không có việc gì thì không ai ra khỏi nhà.
Xuân Đức đương nhiên cũng giống những người khác, mấy ngày quân đội cùng giáo đình truy nã dị giáo đồ thì Xuân Đức cũng ở nhà tu luyện cùng đọc sách. Đã lười lên lớp rồi lại gặp đúng dịp thì đời nào hắn chịu đi học.
Trong những ngày ở nhà này, Xuân Đức không ngày nào không đọc sách, không ngày nào không tu luyện, không ngày nào không suy tính cho tương lai. Vì thế chỉ trong thời gian ngắn, dưới sự nỗ lực không mệt mỏi mà hắn đã nắm được về những điều mấu chốt, có được hướng phát triển, quan trọng hơn là thực lực của hắn cùng Bóng Ảnh đang tăng nhanh như diều gặp gió. Hắn cảm thấy, bản thân sau khi phục sinh thì mấy năng lực cơ bản hình như mạnh hơn lúc trước không ít. Nhất là năng lực thôn phệ.
Xuân Đức bây giờ có thể cùng Bóng Ảnh trao đổi năng lượng, vì vậy Xuân Đức cũng không cần phải tự mình chuyển hóa rồi, bây giờ việc đó đã có Bóng Ảnh xử lý. Không phải tốn thời gian chuyển hóa năng lượng vì vậy hắn lại có nhiều thời gian hơn để làm những việc khác.
- --o0o---
Một tuần sau.
Sau một tuần lùng sục khắp cả đế đô, bắt giam vô số người tình nghi, giết hại không biết bao nhiêu người vô tội, quân đội đế quốc cùng giáo đình cuối cùng cũng phải buông tha việc tìm kiếm nguyên nhân biến mất của Lữ Đoàn Long Kỵ Sĩ số 3.
Lệnh giới nghiêm cũng được gỡ bỏ, cuộc sống bình thường lại quay về. Cuộc sống bình thường quay trở lại thì Xuân Đức cũng phải tới trường. Dù sao đây là một cái vỏ bọc hoàn hảo, Xuân Đức cũng không có ý định từ bỏ cho đến khi hắn có sức mạnh chống lại đám giáo đình kia.
……
Tên này dùng giọng có phần dâm dê nói với Xuân Đức, Xuân Đức không khỏi liếc nhìn tên này một cái rồi nói:
“ Lam Khả là ai ta còn không biết thì nói đến việc ngắm cô ta. Hôm nay ta là đi học đấy, chẳng qua mới nửa tháng chưa đi học nên không biết phòng học ở nơi nào thôi.”
Xuân Đức vừa nói ra lời này thì mấy người khác đều quay lại nhìn hắn bằng con mắt quái dị. Thiếu niên lúc trước có phần bội phục nói:
“ Nói như vậy là ông bạn trốn học từ đầu năm học tới giờ à, chứ ông bạn ở nhà làm gì mà không đi học?”
Xuân Đức nhún nhún vai, mặt dày nói:
“ Thì cảm thấy chán nên không đi học thôi, ở nhà đùa nghịch đám nữ bộc chung quy vẫn cảm thấy thú vị hơn đi học nhiều. Có điều người trong nhà ép ta phải đi học nên mới đi thôi, chứ ước mơ của ta sau này là ở nhà nằm ăn, có người phục vụ, ngày ngày đắm chìm trong hoan lạc, sau mấy trăm năm thì lặng yên nín thở dưới 2 mét đất.”
Lần này đám người lại một lần nữa trợn to mắt, mấy cô gái nhìn hắn có phần tức giận nói:
“ Đồ hư hỏng. Đúng là không thể nhìn người mà nhìn bề ngoài được.”
Xuân Đức tiếp tục mặt dày nói:
“ Câu nói này em gái ta cũng rất hay nói. Có điều ta là người thật thà, có sao nói vậy thôi. Thở dài, người ta nói rồi trai không hư nữ không thương. Với hồi trẻ không tranh thủ ăn chơi, hái hoa bắt bướm về già hối hận thì sao?”
“ Mặt dày.”--- Mấy cô gái lại lần nữa đồng thời mắng hắn.
Về phần mấy tên thiếu niên thì ho khan kịch liệt nhưng tên nào tên nấy cũng âm thầm cho Xuân Đức một ngón tay cái. Bọn họ cảm thấy Xuân Đức nói rất có lý, còn trẻ không tranh thủ ăn chơi đi ra chiến trường chết lúc nào không biết, lúc đó có hối hận cũng không kịp rồi.
Tiếp sau đó trên đường đi lúc nào cũng có tiếng cười, Xuân Đức bắt đầu thể hiện ra công phu không biết xấu hổ của bản thân, hắn nói đến cho mấy cô gái đi cùng phải đỏ mặt mà phải chạy đi trước. Lúc chạy đi còn quay lại mắng Xuân Đức một hồi.