Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1196 : Lâm Thừa Vũ

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Nói xong lời này thì Xuân Đức liền cảm thấy đần độn vô vị, lúc trước nóng lòng cứu tên kia nên hắn mới không có suy nghĩ nhiều mà đi xuống phía dưới này. Nhưng đến lúc này, sau khi đã cứu người xong thì hắn lại cảm thấy chẳng biết nên làm gì tiếp theo. 



Rời đi nơi này cũng không phải mà ở lại cũng không phải, nhất là ánh mắt của đám người xung quanh nhìn hắn khiến hắn cảm thấy rất không vui, hắn khẽ “ Hừ” nhẹ một tiếng. Cả người toát một chút khi tức nguy hiểm.



Lập tức đám người đang nhìn hắn liền thu hồi ánh mắt không dám tiếp tục nhìn hắn nữa, cả đám ngồi trên mặt đất cúi đầu, ngay đến cả mấy tên hộ vệ đang đứng ở bên ngoài nghe được tiếng hừ nhẹ của hắn thì cả đám liền tay chân lạnh ngắt, binh khí trên tay cũng cầm không vững rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh.



“ Leng keng… Leng keng” 



Giống như là cảm ứng được cái gì từ bên này, lão già đang bay trên không lập tức hướng thần thức về bên này quét tới, có điều hắn chỉ vừa quét thần thức qua Xuân Đức thì liền cảm thấy trong đầu đau nhói, hắn hét thảm một tiếng.



“ A a a a.”



Sau đó thì từ bên trên bầu trời rớt xuống. 



Ở bên trong này Xuân Đức nhíu mày lại, hắn tự dưng nhận thấy cảm xúc của hắn đang dần mất khống chế, càng ngày càng trở nên táo bạo hơn. Khẽ dùng mấy ngón tay nhẹ xoa xoa hai huyệt thái dương, hắn nhìn qua Mộng Vân nói:



“ Vân. Việc nơi này cô tự xử lý nhé, ta phải ra bên ngoài làm chút việc.”



Mộng Vân nhìn thấy hắn biểu hiện có phần không đúng thì quan tâm hỏi:



“ Ngươi không sao chứ, có cần ta giúp gì không?”



Xuân Đức nhẹ lắc đầu nói:



“ Không cần, chỉ là một chút phiền toái mà thôi,ta có thể tự xử lý.”



Nhưng ngay khi hắn đang định rời đi thì lại bị một bàn tay nắm lấy góc áo của hắn, hơi nhíu mày hắn quay người nhìn lại.



Vừa quay người nhìn lại thì hắn liền thấy thiếu niên được gọi là người trong số mệnh của hắn đang dùng ánh mắt vừa vui mừng, vừa không dám tin nhìn hắn.



Tiếp sau đó tên kia nói ra một câu khiến cho Xuân Đức cũng phải sửng sốt:



“ Mười 13 năm về trước ta từng nhiều lần mơ thấy ngươi, không ngờ ngươi thực sự tồn tại trên đời này. Ta… Lâm Thừa Vũ rất vui khi lần đầu tiên trông thấy ngươi Vô Tà.”
“ Tà thiếu nhìn xem căn phòng này thế nào?”



Xuân Đức nhìn qua căn phòng thì gật đầu nói:



“ Có phòng ở là tốt rồi, ta cũng không quá cầu kỳ việc này.”



Lâm Thừa Vũ rất vui vẻ nói:



“ Tà thiếu thích là tốt rồi.”



Nói xong thì hắn liền nhìn qua Mộng Vân hỏi:



“ Mông Vân tiểu thư đã nhìn chúng được căn phòng nào ưng ý chưa?”



Mông Vân nhẹ nhàng mỉm cười, ôn nhu nói:



“ Cảm ơn Thừa Vũ công tử đã quan tâm, ta đã chọn được phòng riêng cho bản thân rồi, ta chọn căn phòng kế bên này luôn đi.”



Căn phòng mà Mộng Vân chọn là căn phòng kế bên sát ngay cạnh phòng của Xuân Đức. Đối với việc này thì cả Xuân Đức cùng Lâm Thừa Vũ đều không có ý kiến gì.



Lâm Thừa Vũ lúc này cười nói:



“ Như vậy thì Tà thiếu cùng với Mộng Vân tiểu thư trước tiên nghỉ ngơi đi, ta cùng với mẫu thân cùng lệnh muội đi ra bên ngoài giải quyết mấy vấn đề nhỏ.”



Xuân Đức gật gật đầu nói:



“ Đi đi, ta cũng mệt rồi, lúc nãy cứu ngươi cũng tiêu hao không ít.”



Nói xong thì hắn liền đi vào bên trong phòng, thấy hắn đi vào bên trong phòng thì Mộng Vân cũng theo thói quen đi theo phía sau hắn, mãi khi đi vào bên trong phòng thì nàng mới chợt nhớ phòng của mình ở bên cạnh.



Vậy là cô nàng đỏ mặt chạy vội ra ngoài, trở về phòng mình. Cũng không rõ là cô nàng cố tình hay cố ý mà không chịu đóng cửa lại, có điều khi nàng vừa quay về phòng của bản thân thì cửa phòng của Xuân Đức cũng tự động khép kín.