Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1197 : Ngộ Ra

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Nhìn cánh cửa của hai căn phòng đóng lại, lúc này ba mẹ con Lâm Thừa Vũ mới xoay người rời đi.



Trên đường đi mẫu thân của Lâm Thừa Vũ vốn dĩ muốn hỏi cái gì đó nhưng nhìn thần sắc của nhi tử nàng lại thôi, mãi cho đến khi đi ra ngoài đại viện đi tới một cái hồ sen thì nàng mới không kiềm chế được sự hiếu kỳ mà hỏi:



“ Vũ Nhi, hai người kia là ai? Bọn họ là bằng hữu của con sao? Mẫu thân nhìn con rất quen với thiếu niên tên Vô Tà kia, vì sao trước kia mẫu thân chưa nhìn thấy người này bao giờ.”



Lâm Thừa Vũ đang suy nghĩ miên man gì đó, nghe được mẫu thân của mình hỏi thì hồi phục tinh thần, hắn nhẹ mỉm cười rồi nói:



“ Mẫu thân còn nhớ có lần rất lâu trước kia, Vũ Nhi nói sẽ có một người đến tìm con sao? Người kia chính là người mà lần trước nhi tử nói đấy.”



Mẫu thân của Lâm Thừa Vũ là Tô Tinh Hà nghe xong thì trên mặt xuất hiện sự khó tin. Đương nhiên nàng vẫn nhớ lần đó. Có điều lúc đó nàng chỉ cho rằng nhi tử mình là do bị áp lực quá lớn nên mới mơ lung tung.



Việc hắn nói sau mấy năm sẽ có một cao nhân tìm tới hắn, giúp hắn hóa giải kiếp nạn chỉ dẫn hắn đi lên con đường đỉnh phong của nhân sinh, trở thành một tuyệt thế cường giả, khi đó nàng hoàn toàn cho rằng nhi tử đang nói đùa, không cho là thật. Cũng không để tâm lắm nhưng việc hoang đường kia hôm nay lại biến thành sự thật.



Ngay lúc nhi tử nàng đang nằm trong quan tài tự dưng có hai người xa lạ xuất hiện, cứu sống nhi tử, hơn thế nữa nhi tử còn biết người xa lạ kia, đã vậy còn rất quen thân. Vừa gặp mặt đã gọi ra tên của người ta. Bây giờ lại nghe nhi tử nói như vậy, khiến cho nàng cảm thấy không chân thực.



Tiểu muội của Lâm Thừa Vũ là Lâm Kinh Hương, nhìn ca ca đang suy nghĩ xuất thần, lại nhìn mẫu thân đang liên tục lắc đầu thì cảm thấy hiếu kỳ không thôi. Nàng cũng có rất nhiều điều muốn hỏi ca ca cùng mẫu thân nhưng nhìn bộ dạng của hai người lúc này nàng cũng không dám làm phiền.



Đúng lúc này có một tỳ nữ xinh đẹp đi tới, đi đến trước mặt ba người Lâm Thừa Vũ khom người cúi đầu nói:



“ Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, lão gia cho mời mọi người đến chính đường nói chuyện.”



Lâm Thừa Vũ nhìn nàng khẽ gật đầu, bộ dạng ôn hòa nói:
Xuân Đức sau khi nghe nàng nói xong thì ánh mắt hơi híp lại, khi trước hắn làm nhiệm vụ chỉ một mực quan tâm đến điểm công trạng kiếm được mà thôi, không có suy nghĩ đến cái vấn đề này.



Lúc này được Mộng Vân đề cập tới thì hắn mới nghĩ đến. Hắn hiện tại cũng đã cảm nhận được dụng ý sâu xa của vị Tiên Tôn kia, nhìn bề ngoài tất cả mọi chuyện đều như là một trò đùa nhưng trên thực tế đều có nguyên do sâu xa của nó.



Khẽ gật đầu, hắn ôn hòa cười nói:



“ Ta đã hiểu rồi, không cần tiếp tục nói nữa. Nếu đã như vậy thì việc tiếp theo cũng đơn giản.”



Hắn lúc này nhìn vào thẳng hai mắt Mộng Vân mỉm cười nói:



“ Có ai nói rằng cô rất thông minh chưa? Người khác thì chỉ lo nghĩ làm sao để sống sót, làm sao để có được càng nhiều hơn điểm công trạng, còn cô thì lại suy nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn.”



Mộng Vân nghe hắn nói vậy thì có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng thì cảm thấy thoải mái không thôi, cũng không hiểu vì sao nàng rất thích được nghe hắn tán dương.



Nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người, nàng khẽ cười hì hì nói:



“ Ngươi đây là đang khen ta muốn lấy lòng ta phải không. Hì hì. Ta từ nhỏ vốn đã thông minh rồi mà, ai cũng nói như vậy cả đó.”



Nhìn thấy cô nàng cười vui vẻ, Xuân Đức cũng không có muốn chọc tức nàng ta. Hắn cũng cười theo.



Tiếp sau đó hai người lại cùng với nhau nói chuyện thêm vài canh giờ, rồi Mộng Vân mới quay trở về phòng của bản thân.