Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1203 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Bên trong thế giới linh hồn của Mộng Vân, thế giới linh hồn của nàng là một mảnh hải dương xanh biếc không có điểm cuối, trên hải dương kia chỉ có một hòn đảo đơn độc đứng nơi đó. Bên trên hòn đảo lúc này đang có 2 người.



Một người trong số đó là Mộng Vân, một người khác là một tiểu cô nương độ tuổi 12-13 tuổi.



Lúc này tiểu cô nương kia đang phồng má, căm giận nói:



“ Vân tỷ, tên kia thật xấu, tỷ đối tốt với hắn như vậy thế mà lúc nãy hắn lại muốn có ý đồ với tỷ. Hừ. Tên kia đúng không phải dạng người tốt lành gì, muội cũng không hiểu vì sao tỷ lại muốn đi theo loại người như vậy.”



Mộng Vân chỉ khẽ mỉm cười nói:



“ Tiểu Đào, muội còn nhỏ nên không hiểu được thế giới này nguy hiểm, hắn tuy không phải người tốt nhưng hắn lại là một người rất đáng tin cây, nếu là người bình thường biết được sức mạnh của ấn ký thì đã sớm ra tay cướp đoạt rồi.”



Nghĩ đến điều gì, Mộng Vân lại cười rộ lên rồi nói:



“ Lúc trước, tỷ cũng không nói ra diệu dụng của ấn ký cũng là có lý nguyên do nhưng lúc này thì cũng không cần lo lắng nữa rồi. Người ta nói mộng không thể thành thực nhưng cũng chưa chắc.”



Tiểu Đào nghe Mộng Vân nói thì một đầu sương mù nhưng nhìn nụ cười trên mặt Mộng Vân thì trong lòng nàng cũng cảm thấy vui vẻ.



Tiểu Đào lúc này nhìn Mộng Vân hỏi:



“ Vân tỷ, thế giới ở bên ngoài thực sự đáng sợ vậy sao? Chỉ vì một chút lực lượng liền có thể không nhìn tình bạn mà giết người sao?”



Mộng Vân xùy cười nói:
Mộng Vân nhìn thấy hắn vẻ mặt như thường nhưng ánh mắt lại né tránh không muốn nhìn thẳng nàng thì trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng cũng đoán ra Xuân Đức lúc này đang nghĩ gì. Nàng khẽ cười nói:



“ Đã không còn đáng ngại nữa, may mà hôm qua ngươi trở về đúng lúc. Bằng không hôm nay là lại không thể nhìn thấy mặt trời rồi.”



Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nói:



“ Không việc gì là tốt rồi, được rồi, chúng ta còn cách hoàng thành Nam Việt quốc không xa, bây giờ lên đường vẫn còn kịp thời gian tổ chức đấy.”



Tiếp sau đó cả đám một lần nữa tiến về hoàng thành Nam Việt Quốc, có điều cái phi thuyền hôm qua đã bị hủy rồi nên hôm nay mọi người đành phải dùng một cái bảo vật phi thuyền cấp thấp hơn để di chuyển.



Việc này vốn chỉ cần Xuân Đức phất tay một cái liền có thể nhưng mà hắn lại lười làm như vậy



Trên đường đi cả đám người đều trầm mặc ít nói, thi thoảng mọi người mới nói với nhau một câu, trong lòng mọi người lúc này đều là một mảnh hỗn loạn.



Ngày hôm qua, trước lúc hôn mê bọn họ cũng nhìn được một ít, tuy không nhìn được bao nhiêu nhưng tình cảnh kia cũng đủ cho bọn họ cả đời khó quên.



Chỉ bằng khí tức tán phát đi ra thì cả phi thuyền bọn họ trực tiếp hóa thành bụi phấn, phải biết chiếc phi thuyền kia bị cường giả Hóa Thần Cảnh đánh lên cũng không bị làm sao, vậy mà người áo đen hôm qua chỉ bằng khí tức tán ra cũng liền biến cả phi thuyền thành bụi bặm.



Nếu không phải có Mộng Vân bảo vệ thì tất cả mọi người đều đã chết, nghĩ đến tình cảnh lúc đó mọi người trong lòng đều không khỏi lạnh lẽo.



Chỉ đáng tiếc, lúc sau cũng không hiểu vì sao mà cả đám lại ngất đi, không ai có thể nhìn thấy tình cảnh chiến đấu phía sau. Bằng không… À mà thôi. Trong lòng mọi người đồng thời thở dài.