Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1204 : Hoàng Thành Nam Việt Quốc

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Tuy thời gian có chậm trễ không ít nhưng chung quy lúc mọi người đến hoàng thành Nam Việt Quốc thì đại hội “ Thuật Vũ” kia vẫn còn chưa bắt đầu.



Lâm Gia cùng Tô Gia đều có sản nghiệp ở bên trong hoàng thành, nên khi mọi người đến nơi này liền có người đi ra tiếp đón.



Xuân Đức đối với cái hội võ này cũng chẳng lấy gì là hứng thú, vì vậy sau khi đi theo Lâm Thừa Vũ tới nơi ở lại bên trong hoàng thành thì hắn một mực ở trong phòng tu luyện không đi ra ngoài.



Về phần Mộng Vân thì bị tiểu nha đầu Lâm Kinh Hương kia kéo đi khắp nơi. Cô nàng rất chiều nữ đầu đệ của mình, tiểu nha đầu kia muốn đi đâu thì cô nàng đều đồng ý dẫn đi. Xuân Đức với điều này chỉ có thở dài, không biết nói gì.



Nhưng mà có Mộng Vân đi cùng thì an toàn của hai huynh muội Lâm Thừa Vũ cùng Lâm Kinh Hương cũng được đảm bảo, Xuân Đức cũng cảm thấy an tâm hơn khi ngồi ở nhà tu luyện.



- --o0o---



Vài ngày sau, bên trong một căn phòng đơn sơ, cả căn phòng chỉ có một cái giường cùng một cái bàn nhỏ.



Xuân Đức đang ngồi trên giường liên tục dẫn dắt lực lượng từ ấn ký “ Lam Nguyệt” trên mu bàn tay vào bên trong thể nội cho bổn nguyên lực lượng của hắn hấp thu.



Nếu như có thể tự do điều động lực lượng bên trong ấn ký này thì Xuân Đức cũng không cần phải mất công làm như vậy làm gì, có điều khả năng điều động lực lượng từ ấn ký của hắn rất hạn chế vì thế mà hắn mới dẫn dắt lực lượng này dung nhập vào bổn nguyên chi lực của bản thân.



Nhưng không ngờ, thứ năng lượng kỳ lạ lạnh như băng này lại có thể giúp cho bổn nguyên độc tố của hắn cùng bổn nguyên hỗn độn dung hợp với nhau sâu hơn. Có điều một công dụng bất ngờ khác của thứ năng lượng kia càng làm hắn vui mừng hơn.



Vốn dĩ cường độ thân thể của hắn từ lâu đã gần đạt tới giới hạn rất khó tiến thêm một chút nhưng theo thời gian hấp thu năng lượng từ ấn ký càng ngày càng nhiều, hắn phát hiện cường độ thân thể hắn vậy mà mỗi lúc một mạnh hơn.



Sau khi bổn nguyên lực cắn nuốt lực lượng ấn ký, mỗi lần hắn vẫn chuyển pháp nguyên thì toàn thân hắn sẽ phát ra một loại ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng, có điều thứ ánh sáng kia cũng không phải mang lại cảm giác dễ chịu gì, thứ ánh sáng kia mang theo cảm giác lạnh lẽo, cô tịch, chết chóc khiến cho ai cảm nhận được cũng nhịn không được rùng mình, đến ngay cả Bóng Ảnh mỗi lần cảm nhận được cùng đều là như vậy.
“ Hải Đống, ngươi đây là xem Lâm Gia chúng ta không có người, tự tiện cho người vào đây lục soát, các ngươi chán sống rồi sao?’’



Âm thanh này vừa vang lên không lâu liền cho một tên trung niên mặc áo bào trắng dẫn theo một đám người chạy tới đây.



Hắn tên Lâm Kha, là người của Lâm Gia nhưng là ngoại tộc, do có được thành tích ưu dị lại có được tu vị không kém nên được cho làm chủ quan của nơi này.



Trước lúc đi hắn đã được Lâm Thừa Vũ căn dặn là không để cho ai quấy rầy Xuân Đức tu luyện, vốn dĩ hắn cũng không cho rằng có kẻ nào dám tự tiện đi vào địa bàn Lâm Gia gây sự nên cũng là không để ý lắm, vì vậy tùy tiện đi ra ngoài hái hoa bắt bướm.



Nhưng ai ngờ, vừa mới bắt được một con bướm xinh đang định ăn thịt thì nghe có người của Hải Gia tới làm loạn, vậy là hắn lại phải cấp tốc chạy trở về, trong lòng hận đám người Hải Gia không thôi.



Nhưng khi hắn nhìn thấy vô số khối băng vỡ vụn nằm lung tung trên sàn nhà, bên trong mấy khối băng lớn còn có thể nhìn thấy một chút gì đó thì không khỏi nuốt nước miếng. Hắn lúc này cũng không dám lớn tiếng nữa mà nhẹ nhàng quay qua đám người đi theo phía sau nhẹ giọng nói:



“ Nhanh chóng dọn dẹp những thứ này đi, việc nơi này để ta báo cho đại công tử.”



Nhưng còn chưa đợi hắn nói xong thì cửa phòng của Xuân Đức đột nhiên lại lần nữa mở ra, cùng lúc đó một cái bóng đen từ trong phòng bay ra ngoài đập lên vô số khối băng trên sàn phát ra tiếng động.



“ Ầm ầm.”



Khi tất cả mọi người nhìn rõ bóng đen kia là gì thì không khỏi hít vào một hơi thật sâu, không ngờ bóng đen kia lại chính là Hải Băng nhị tiểu thư của Hải Gia đang bị người cả thành tìm kiếm.



Lúc này Hải Băng đang nằm trên sàn, miệng liên tục phun máu, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt khi nhìn về cửa phòng của Xuân Đức đều là sợ hãi. Nhưng trong ánh mắt sợ hãi kia còn xen lẫn sự vui mừng cùng nghi hoặc.