Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1205 :
Ngày đăng: 17:55 30/04/20
Ở bên trong phòng.
Xuân Đức lúc này lại một lần nữa từ từ mở mắt ra, hắn vừa mở mắt ra cả căn phòng trong nháy mắt đóng băng, lớp băng thoáng cái vậy mà dày lên cả gần 10cm, thấy vậy hắn vội vàng khép hai mắt lại.
Âm thanh hắn có phần khàn khàn vang lên:
“ Các ngươi đang làm phiền ta tu luyện, ta cảm thấy rất không vui.”
Người bên ngoài vừa nghe được lời này của hắn thì đều lạnh run, cũng không biết bọn họ cảm thấy lạnh là do khí lạnh từ bên trong phòng tản ra hay là cảm thấy hàn khí bên trong lời nói của Xuân Đức hoặc có thể là cả hai cũng nên.
Có điều Lâm Kha cùng những người khác lúc này đều không dám do dự thêm một chút nào nữa bọn họ nhanh chóng thu dọn băng vụn trên mặt sàn, nhấc lên nhị tiểu thư của Hải Gia sau đó nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi Lâm Kha còn cung kính nói:
“ Tiền bối xin an tâm tu luyện, việc như thế này vãn bối sẽ không để xảy ra thêm lần nào nữa.”
Nói xong thì hắn cũng nhanh chóng bỏ chạy mất dạng, hắn cảm thấy bản thân ở lại lâu thêm một chút thì tính mạng của hắn liền có nguy hiểm thêm một phần. Hắn lúc này cũng đã nhận định người ở trong kia chính là một lão ma có tu vi cường đại, giết người như ngóe.
…..
Những người khác tất cả đều rời đi, lúc này bên trong cả một khu nhà rộng lớn chỉ còn một mình Xuân Đức ở lại.
Ở bên trong phòng, Xuân Đức lúc này đang liên tục bắt những ấn quyết kỳ lạ, cùng lúc đó ba động linh áp từ trên cơ thể hắn lúc tăng lúc giảm cực kỳ quái dị.
Khi mạnh có thể đạt tới Thiên Vương Tiên Cảnh sơ kỳ, lúc yếu thì trực tiếp không thể cảm nhận được khí tức. Cùng với đó là dị tượng trên cơ thể hắn liên tục xuất hiện, từng tấc da thịt trên cơ thể hắn liên tục phát ra ánh sáng nhu hòa như ánh trăng.
Bóng Ảnh nhìn hắn biểu lộ như vậy thì cười hắc hắc nói:
“ Có như vậy mới thú vị chứ, mà bao giờ đại ca định đi săn mấy tên có ấn ký kia, bây giờ biết được tác dụng của ấn ký rồi cũng không thể để người khác đoạt mất à. Mà nữ nô bộc của ca cũng có một cái đấy, vì sao không đoạt luôn đi.”
Nhẹ lắc đầu, Xuân Đức nói:
“ Ca đã thu nàng ta làm tùy tùng rồi, cũng không nên tước đoạt những thứ mà người ta vất vả có được như vậy sẽ không hay.”
Bốn con mắt hẹp dài của Bóng Ảnh hiện lên ánh sáng màu tím yêu dị, sau một lúc hắn mới cười nói:
“ Đúng như ca nói, chúng ta cũng không thiếu điểm ấy, lấy đi rồi để rồi sau này lại phải mất công ban thưởng cũng bằng hòa. Thôi không nói tới việc này nữa, ca cũng nên đi ra ngoài đi, xem có tim được con mồi nào không, dù sao lần này có 999 kẻ cùng tham gia, biết đâu lại tìm được mấy tên.”
Xuân Đức cười khan nói:
“ Cái đại lục này cũng không phải nhỏ, 999 người phân tán cả đại lục thì khác gì ném 1000 cái kim vào biển. Hôm trước may mắn gặp ba tên đã là không tệ.”
Bóng Ảnh vẫn là khuyên can:
“ Tu luyện nhiều cũng không tốt, đại ca vẫn là nên ra ngoài hít thở không khí trong lành à, đừng có suốt ngày ở trong nhà như vậy.”
Hết biết phải nói cái gì cho phải, Xuân Đức lúc này bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý. Xuân Đức thực ra cũng biết Bóng Ảnh cũng chẳng phải có ý tốt gì, tên này là do đang thiếu thức ăn nên mới nói hắn đi ra ngoài để xem có kiếm được được con mồi không.
Thực ra thì Bóng Ảnh có thể ăn sạch đám người trong tòa thành này để giảm đói nhưng mà hắn lại xem thường làm như vậy, một phần vì ăn thịt đám cường giả cấp cao đã quen, giờ bây giờ đi ăn thịt phàm nhân khác gì bảo hắn đi ăn cứt đâu nên mặc dù rất đói hắn cũng không ăn.