Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1233 : Một loại cảm giác vô lực cặn bã giết mãi không hết

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Sau một lúc bên trong đám người kia có một tiếng rống giận vang lên:



“ To gan, các ngươi Linh Cung có phải muốn diệt môn hay không, dám giết người của Nam Hàn Môn chúng ta. Các ngươi đây là tự tìm đường chết.”



Tên kia vừa gầm lên thì một đám người của Nam Hàn Môn gì đó liền giận giữ nói:



“ Tạp chủng muốn chết.”



“ Mọi người tiến lên giết hắn.”



“ Dám giết người của Nam Hàn Môn chúng ta hắn quả thực chán sống rồi.”



“ Đúng vậy, giết hắn.”



Huyết Vận nhìn đám người đang nhao nhao trước mắt, thấy một đám người đang nhao nhao cả lên nhưng lại không có một ai dám tiến lên phía trước thì cười nhạt.



Hắn chậm rãi tiến đến bên cạnh thi thể tên nam tử, lấy ra huyết kiếm, sau đó một tay vặn đầu tên kia xuống, ném đến trước mặt đám môn nhân Nam Hàn Môn nói:



“ Tên nào muốn về đoàn tụ với người thân sớm thì cứ tiến lên, ta cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường.”



Hành động xem thường đám đông của Huyết Vận lập tức khiến cho đám người Nam Hàn Môn sắc mặt tím đen, có điều lại không có một người nào dám tiến lên cả. Cả đám đều chỉ dám dùng ánh mắt hung dữ nhìn Huyết Vận.



Thấy đám người không ai dám tiến lên thì Huyết Vận lại cười nói:



“ Nếu đã không ai dám tiến lên thì để ta làm cho, ngược lại hôm nay ta muốn nhìn xem đến cùng là có bao nhiêu người không sợ chết.”



Vừa nói thì hắn lấy ra chín thanh huyết kiếm tiên phẩm, tuy với thực lực của hắn lúc này không hoàn toàn có thể kích phát ra tiên phẩm oai nhưng dùng để giết lâu la ngược lại là dùng dao mổ trâu giết gà.



Chín thanh huyết kiếm vừa ra, đám người Nam Hàn Môn lập tức cảm thấy đáy lòng mát lạnh, cả đám không khỏi cảm rùng mình. Ngay lúc bọn họ không biết nên làm sao thì



“ Vèo vèo vèo…”



Chín thanh huyết kiếm phóng đi, ở trong đám người xuyên toa qua lại. Lần này cũng không biết Huyết Vận sử dụng bí pháp gì mà khi huyết kiếm xuyên qua một người, lập tức liền hút khô tên kia.



“ A a a a. Không muốn à.”
Vừa nói dứt lời, trước con mắt kinh ngạc của Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm, hắn dùng một thanh huyết kiếm đâm thẳng vào ngực Huệ Lâm, xuyên thủng trái tim nàng ta.



Ngọc Khiết thấy vậy thì kinh sợ đến liên tục thối lui về phía sau, trong mắt hiện vẻ không dám tin.



Có điều một màn tiếp theo càng làm cho nàng hoảng sợ hơn, chỉ thấy khuôn mặt của Huệ Lâm từ từ biến thành một khuôn mặt nữ nhân xa lạ. Quần áo trên người lúc này cũng biến thành một bộ dạng khác.



Nàng có chút ngây ngốc nói:



“ Huệ Lâm sư muội làm sao lại biến thành bộ dạng này, điều này sao có thể.”



Cũng không có ai trả lời nàng, nữ tử xa lạ kia lúc này nhìn Huyết Vận hỏi:



“ Người làm sao có thể phát hiện ra ta, có thể nói cho ta biết được không?”



Huyết Vận cười tà, hắn dùng sức ấn huyết kiếm một cái, huyết kiếm trực tiếp đâm lút vào bên trong thân thể nữ tử xa lạ, nàng kia không chịu được phun ra một búng máu, có điều ánh mắt nàng ta vẫn gắt gao nhìn Huyết Vận.



Sau khi chắc chắn nữ nhân trước mắt đã không thể sống thì hắn mới cười nói:



“ Lúc này mới thành thật này, lúc trước vậy mà không an phận muốn phản kháng. Về phần vì sao phát hiện người, rất đơn giản vì lúc nãy người đột nhiên phát ra sát ý nhàn nhạt. Tuy rất nhạt nhưng với tư cách là một thích khách đỉnh cấp, ta đương nhiên là có thể nhận ra được.”



Nữ tử kia nghe vậy thì trong mắt xuất hiện một tia chợt hiểu, nàng khẽ gật đầu nói:



“ Ta hiểu rồi, lần sau gặp lại ta sẽ chú ý.”



Vừa nói xong thì nàng ta liền tiêu tán thành một đoàn linh quang màu xanh muốn bỏ chạy, Huyết Vận cười khẽ nói:



“ Chỉ là phân hồn còn muốn chạy.”



Hắn ném ra một thanh huyết kiếm, huyết kiếm kia trực tiếp đánh tới đoàn linh quang màu xanh. Chỉ nghe thấy tiếng kêu 



“ A a a a “



thê lương vang lên, sau đó thì hoàn toàn tiêu thất. Tiếp đó huyết kiếm lại một lần bay về rơi vào trong tay Huyết Vận.