Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1253 : Gặp lại người xưa- lôi địch

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Bóng Ảnh chỉ vừa vây khốn đám cường giả nơi đây chưa được bao lâu thì ở cuối chân trời xa xa bay đến nơi này hàng loạt đạo ánh sáng, vừa nhìn qua số lượng cũng không ít cũng có tới mấy trăm đạo.



Ngay khi những đạo ánh sáng kia bay tới bên này thì liền dừng lại, ánh sáng tán đi lộ ra thân ảnh của mấy trăm người, cầm đầu là một người thanh niên niên anh tư bất phàm, Bóng Ảnh nhận ra người này, đây là một trong mấy kẻ mà Xuân Đức muốn giết.



Đúng lúc này, thanh niên kia liền hét lớn: 



“Mọi người đồng thời ra tay, giết chết con quái vật này.”



Những cường giả đi theo thanh kia nghe hắn nói thì đồng thanh hét lớn:



“ Rõ.”



Tiếp sau đó là phô thiên cái địa công kích ập xuống Bóng Ảnh, Bóng Ảnh cảm ứng được uy năng của những công kích kia thì không khỏi sắc mặt đại biến.



Hắn lúc này, bất đắc dĩ phải buông tha đám cường giả cách đó không xa, nhanh chóng né tránh công kích.



Tuy đã nhanh chóng né tránh nhưng hắn vẫn bị không ít công kích đánh trúng, bị đánh trúng thân thể hắn lập tức nổ tung ra một hố lớn, phải sau một lúc thì chỗ vết thương kia mới khôi phục lại.



Về phần đại bộ phận những công kích khác đều đánh lên đại địa, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.



“ Ầm ầm ầm…”



Mặt đất nơi Bóng Ảnh lúc trước đang đứng xuất hiện một cái hố sâu đen ngòm nhìn không thấy đáy. Vô số vết rãnh nứt vỡ cũng từ đó mà lan tràn ra bốn phương tám hướng nhìn thôi đã thấy khiếp người.



Không còn bị lĩnh vực giam cầm, cũng không bị Bóng Ảnh công kích, đám cường giả lúc trước đang đau khổ chống đỡ lúc này ai nếu đều lộ ra thần sắc sống sót sau tai nạn.



Khi đám người này nhìn thấy người tới là ai thì cả đám lúc này đều bay qua phía bên kia, đồng thời hô lớn.



“ Lôi Địch đại nhân.”



“ Lôi Địch đại nhân.”



“ Lôi Địch đại nhân.”



“ Lôi Địch đại nhân.”







“ Lôi Địch đại nhân.”



“ Lôi Địch đại nhân.”



Đám người này cứ như là fan cuồng gặp thần tượng vậy. Nhưng mà Lôi Địch lại không có để ý tới những người này, ánh mắt hắn lúc này vô cùng ngưng trọng nhìn về Bóng Ảnh nơi xa xa.



Đám cường giả kia cũng nhận ra được hào khí có chút không đúng nên sau khi kích động cũng lập tức ngậm miệng lại, cả đám lúc này đều nhìn về phía con quái vật kinh khủng đứng nơi xa xa.




Xuân Đức nghiêng đầu, nhìn hắn hài hước cười nói:



“ Cũng không làm gì, âm thầm hạ độc các ngươi thôi. Nói thực ta vẫn là cảm thấy rất phiền khi chính diện chiến đấu với các ngươi đấy. Dù sao muốn giải quyết một tên nắm giữ thần dịch lực cũng rất tốn công phu.”



Lôi Địch nghe thế thì càng thêm tức giận hắn dùng một ngón tay chỉ Xuân Đức nói:



“ Ngươi… Phụt..”



Có điều hắn chưa nói xong thì liền cảm thấy cả người cứng ngắc, đầu óc mơ hồ sau đó thì không biết gì nữa.



Nhìn thấy tất cả đám người đều bị trúng độc mà chết, Xuân Đức nhìn qua Bóng Ảnh cùng hai người Long Sát và Nguyên ma cười nói:



“ Mọi người làm rất tốt, lần sau cố gắng phát huy.”



Bóng Ảnh cười hắc hắc nói:



“ Đám ngu ngốc, bị khích một cái liền máu xông lên não. Một khắc bọn chúng xung động kia, độc tố ngấm vào thân thể thì đã phán định cái kết rồi”



Long Sát cười cười:



“ Đại ca, Nhị ca, thi thể phía bên dưới làm sao phân chia?”



Xuân Đức nhún vai nói:



“ Ca ăn tạm vài tên liền được còn lại mấy đứa tự phân đi.”



Nguyên Ma lúc này nhớ đến cái gì vội nói:



“ À đại ca, tí thì quên. Đệ tìm thấy hai nữ nhân, một người trong đó có lưu lại ấn ký của đại ca, đệ suy đoán 2 người kia có quan hệ với đại ca nên không có giết.”



Vừa nói xong thì hắn liền phun ra một cái quan tài băng cùng một thiếu nữ.



Xuân Đức lúc chú ý đến chiếc quan tài băng thì ánh mắt lóe lên tinh quang, người trong quan tài băng kia chính là Hải Băng, nàng ta lúc này bị phong ấn lại, còn một cô gái khác thì hắn có cảm giác quen quen nhưng không nhận ra.



Thiếu nữ kia sau khi bị Nguyên Ma phun ra ngoài, đầu tiên là hoảng hốt ôm lấy chiếc quan tài băng không buông, sau đó là dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mấy người Long Sát, Bóng Ảnh, Nguyên Ma.



Nhưng đến khi nàng nhìn thấy Xuân Đức thì ánh mắt lại lộ ra sự khó tin, nàng dụi dụi con mắt mấy lần, mở ra vẫn thấy hắn thì thốt lên:



“ Ngươi...ngươi là … ngươi là Vô Tà đại ca.”



Xuân Đức thấy thiếu nữ này gọi ra tên giả của mình thì có phần kinh ngạc, hắn nghi hoặc hỏi:



“ Ngươi là ai? Ngươi biết ta sao?”